Hứa Thiên không khỏi liếc nhìn Ninh Việt, anh Hà này chắc hẳn là anh rể làm nằm vùng của anh rồi.
Ninh Việt cũng đoán ra, vội hỏi: “Tại sao cô không nghe lời anh ấy?”
“Tôi muốn nghe chứ, anh Hà nhìn hung dữ vậy thôi, chứ thật ra người tốt lắm, còn bảo đây không phải là bệnh, vài hôm nữa tôi sẽ khỏi, cũng không lây sang Dương lão đại. Dương lão đại dù có tức giận cũng sẽ không tùy tiện giết người, nhiều nhất là đánh tôi một trận cho hả giận. Anh ấy bảo tôi nhẫn nhịn một chút, ra ngoài rồi thì tự do, đừng nói gì cả mà mau chóng về quê.”
Hứa Thiên tuy biết anh Hà này đã thành công rút lui, nhưng nghĩ đến sự nguy hiểm và cay đắng của việc làm nằm vùng, không khỏi thấy sợ hãi. Với tư cách là một cảnh sát, anh ấy không thể trơ mắt nhìn Lâm Phỉ Phỉ bị giam cầm, nhưng với tư cách là một người nằm vùng, anh ấy lại không thể không khoanh tay đứng nhìn, anh ấy chọn cách này để giúp Lâm Phỉ Phỉ là đang mạo hiểm rất lớn.
Cô cũng không nhịn được truy hỏi: “Tại sao không uống thuốc? Sợ thuốc mạnh quá sẽ hủy dung sao?”
Lâm Phỉ Phỉ vội vàng lắc đầu: “Không phải, tôi muốn uống chứ, nhưng còn chưa kịp uống thì Tiểu Thiệu đã mua chuộc nhân viên phục vụ của khách sạn, gửi cho tôi một bức thư. Trong thư nói anh ấy bị một tên tay sai họ Hà đánh, còn uy hiếp anh ấy phải rời khỏi Thâm Quyến ngay lập tức. Tiểu Thiệu bảo mình sẽ tạm thời rời đi, nhưng sẽ tìm cơ hội quay lại cứu tôi tiện thể báo thù, còn khuyên tôi đừng cố chấp, cứ ngoan ngoãn đi theo Dương lão đại, để khỏi chịu thêm nhiều đau khổ.”
Cô ta càng cúi đầu thấp hơn: “Tiểu Thiệu còn bảo tôi dỗ dành Dương lão đại cho tốt, tôi tuy không tình nguyện, nhưng đã bị anh ta bắt nạt rồi, lại không trốn thoát được, tôi cũng chỉ có thể nghe lời Tiểu Thiệu, cứ đi theo Dương lão đại trước.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play