Trong lòng Hứa Thiên hối hận không thôi, lúc nãy thật sự nên đánh ngất Phùng Đào đi, tuy cũng vẫn có rủi ro, nhưng đứa trẻ mất đi chỗ dựa, kiểu gì cũng khuyên được.
Lúc này, cô dùng súng trong tay nhắm vào cổ tay đứa trẻ này, cuối cùng lại thở dài một tiếng, cho dù cô có nhẫn tâm, cũng không dám đảm bảo phát súng này sẽ không kích nổ bom.
Hứa Thiên định dùng tình cảm để lay động: “Em trai à, em là lão đại đúng không, em còn nhớ lão thất không? Bây giờ em ấy có tên rồi, tên là Ni Ni, chúng tôi đã giúp em ấy tìm được ba mẹ, em ấy rất nhớ em.”
Cậu bé vừa định ngẩng đầu, Phùng Đào liền hét với cậu: “Lão đại, đừng nói chuyện với cô ta, tao bảo mày ấn thì mày ấn, nghe thấy không?”
Nói xong cô ta liếc xéo nhìn Hứa Thiên: “Cô cũng giỏi đấy, muốn lập công à? Vậy thì nổ súng vào tôi đi, đợi tôi chết, lão đại chắc chắn sẽ cho nổ chết tất cả mọi người, đến lúc đó không biết đồng nghiệp bên ngoài của cô còn có thể phân biệt được đâu là cô không.”
Hứa Thiên vẫn không từ bỏ ý định thăm dò: “Sao cô dám đưa thứ này cho trẻ con? Nhỡ đâu sơ sẩy thì sao? Tôi thấy đó là đồ chơi của nó thôi đi!”
Phùng Đào cười lạnh: “Đồ chơi? Không tin thì cô cứ thử xem! Đồ đàn bà rẻ tiền, tôi khuyên cô tốt nhất nên bỏ súng xuống ngay, nếu không tôi sẽ bảo lão đại cho nổ hết bọn chúng lên trời, không sợ nói cho cô biết, bom là chúng tôi tự chế gắn trên người chị Ninh! Mấy đứa trẻ khác ngồi cùng chỗ với chị ta, còn có Lỗ Siêu cũng ở trong đó, cô xác định cô muốn để bọn chúng đều chết không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play