Cô vừa nói vừa chỉ vào những người thôn dân đang vội vã đi về phía xa trên đường: “Thấy chưa, đã bắt đầu sơ tán quần chúng rồi, đừng quản trong tay anh ta có bao nhiêu con tin, cũng không thoát khỏi đây được. Huống chi anh ta chỉ có một con tin không quan trọng.”
"Không thể nào, Phùng Đào và bọn trẻ không có ở đó sao?" Trương Phong sốt sắng hỏi.
Hứa Thiên cười: “Vậy là ông vẫn luôn biết tung tích của bọn chúng, trước đây ở phòng thẩm vấn diễn kịch giỏi thật.”
Nói xong cô lại hạ thấp giọng: “Mấy đứa trẻ đó đều là cô nhi không rõ lai lịch, ai thèm quan tâm chứ? Phùng Đào lại càng là tội phạm thông đồng với các ông, ông nghĩ chúng tôi sẽ coi bọn chúng là con tin sao? Người yêu của ông quá tự cho là đúng rồi! Đụng đến buôn ma túy, chúng tôi sẽ không cố kỵ quá nhiều, bắt người là quan trọng!”
“Cái gì? Các người sao có thể... Không... Cái gì mà người yêu, cô có thể đừng có mà nói lung tung nữa không! Điên rồi sao? Một cô gái trẻ sao có thể bỉ ổi như vậy.”
Hứa Thiên cảm thấy phản ứng của ông ta rất thú vị, phản ứng đầu tiên của ông ta là lo lắng và bực bội, sợ cảnh sát thật sự không coi Phùng Đào và bọn trẻ là con tin, tấn công bừa bãi, phản ứng thứ hai mới là từ "người yêu" dùng không đúng.
"Cho dù tôi nói sai, thì hai chữ "người yêu" rất dơ bẩn sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT