“Ngửi thấy chứ, tôi chỉ cho là nhà này không giữ vệ sinh, rác không đổ, hoặc là chuột chết ở dưới tủ, ai mà nghĩ đến là xác người chứ, chúng tôi mà biết thì báo cảnh sát lâu rồi, nghe thôi đã thấy sợ. Nhưng cái mùi này ngửi hai ngày là quen, hình như không ngửi thấy nữa, chúng tôi cũng không để ý, bớt một chuyện hơn thêm một chuyện mà.”
Nơi này quả thực giống như lời đồng chí Tiểu Hà nói, rất lộn xộn, phần lớn là người bán hàng rong hoặc lao động thời vụ. Hôm nay anh đi, ngày mai cậu đến, tính lưu động rất mạnh, cho nên người ở đây chỉ giao tiếp với người quen cùng quê, hàng xóm láng giềng không quen thuộc.
Cũng may rất nhanh đã có cảnh sát tìm được ông chủ cũ của Liễu Thúy Nhi.
Người này họ Tào, mở một tiệm bánh nướng: “Tiểu Thúy thì rất chăm chỉ, nhưng mỗi tội sức khỏe không tốt, cứ ho suốt, dù tôi không chê cô ấy, thì khách mua bánh cũng chê. Tiệm của tôi mới mở được có hai tháng, vừa khai trương cô ấy đã làm ở đây, buôn bán cứ không được tốt lắm, tôi cũng sợ là vận may của cô ấy không tốt, cản trở tôi. Cậu bảo ngày nào cũng ho ho ho, thần tài cũng phải sợ chạy mất, tôi đành phải đuổi cô ấy đi.”
"Đuổi ngày nào?" Ninh Việt hỏi anh ta.
“Chắc được hai tuần rồi, hôm đó là mùng năm, đúng, đúng là hai tuần rồi, hôm nay là ngày thứ mười bốn.”
Ninh Việt lại hỏi địa chỉ nhà của Liễu Thúy Nhi, ông chủ Tào không rõ: “Cô ấy không nói, tôi cũng không hỏi kỹ, cô bé này cũng đáng thương, cô ấy tự nói là bị người nhà trao đổi hôn nhân vì em trai, mới hơn hai mươi tuổi đã gả cho một ông già năm mươi mấy tuổi, vừa cưới được hai năm, đã chê cô ấy không sinh được con trai, ngày nào cũng đánh cô ấy, cô ấy nói cô ấy không chịu nổi. Trong thôn có một cô gái lấy chồng ở trấn trên về nhà, cô ấy cầu xin người ta dẫn cô ấy ra ngoài, cô gái đó còn cho cô ấy mười đồng, cô ấy cầm mười đồng đó chạy đến Dự Bắc làm thuê.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT