Có lẽ giọng điệu của cô quá khinh thường, Lữ Tân không thể nhịn được nữa: “Cô chửi ai đấy? Tôi hèn tôi ngu? Các người lâu như vậy cũng không bắt được tôi, bây giờ cũng không có chứng cứ xác thực chứng minh tôi giết người, rốt cuộc ai mới ngu?”
Hứa Thiên cười càng tươi hơn: “Cô không phủ nhận mình ác? Xem ra cô vẫn còn chút tam quan đấy nhỉ.”
Lữ Tân cười, lạnh lùng nhìn cô ta: “Tam quan? Cái gì gọi là tam quan? Ai định nghĩa? Thế giới này vốn dĩ là mạnh được yếu thua, tôi là chim ưng là sói! Vốn dĩ đã khác với lũ cừu các người! Dựa vào đâu mà phải theo tam quan của các người?”
Những lời này khiến Ninh Việt cũng bật cười: “Lữ Tân, cô cũng quá đề cao bản thân rồi đấy, chỉ có cô mà cũng xứng nói mình là chim ưng là sói à? Kền kền thì có.”
Anh nói xong nhìn Hứa Thiên, hai người cùng nhau cười phá lên, tiếng cười này lọt vào tai Lữ Tân vô cùng chói tai: “Câm miệng! Các người đắc ý cái gì? Kền kền cũng phải ăn thịt cừu non.”
Hứa Thiên chế giễu nhìn cô ta: “Kền kền chỉ ăn xác thối, tôi đoán mỗi lần cô giết người đều là thừa lúc người ta gặp nguy, hoặc là lợi dụng ưu thế của bản thân, nói chung là không dám đối đầu trực diện, đúng là rất giống kền kền đấy. Lượn lờ quanh người hoặc thú sắp chết, cứ phải đợi người ta bệnh chết già chết, mới dám xông lên. Haizzz, IQ không được, chỉ có thể nhặt xác thối mà ăn, tôi hiểu mà.”
Lữ Tân giận dữ nói: “Cô thả rắm gì đấy? Ai IQ không được? Ai chỉ ăn xác thối? Lúc tôi chém Tôn Khải, ông ta kêu gào ầm ĩ bò ra ngoài! Lúc tôi nổ súng bắn Lão Điền, anh ta như một kẻ hèn nhát chạy tứ tung tìm chỗ ẩn nấp! Tôi...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT