"Không phải!" Chú Tôn nói ngắn gọn, hơn nữa lúc nói chuyện chưa bao giờ dám nhìn ai.
Hứa Thiên đột nhiên cảm thấy chú này có chút giống người giữ làng trong truyền thuyết, chỉ là ấn tượng của mọi người về những người này thường là kẻ ngốc, chú Tôn thì sao nhỉ? Nói ngốc thì vẫn có chút khôn lỏi, nhưng không nhiều lắm.
Chỉ thấy chú dẫn họ đến căn nhà ngoài cùng bên trái, căn phòng này ít đồ nhất, phía trong kê một chiếc giường, trên trải chăn nệm đã không còn nhìn ra màu gì, còn chất một đống quần áo bẩn.
Gần cửa sổ là bếp lò, trên một chiếc bàn gỗ cáu bẩn để một bát cháo loãng và nửa bát dưa muối, phía trên một con ruồi đang rụt rè đưa chân ra.
Bên cạnh bàn gỗ là một chiếc ghế đẩu cao, cũng là chỗ duy nhất có thể ngồi trong phòng, chú Tôn đánh phịch một tiếng ngồi xuống đó, hai tay lúng túng lau lau vào quần, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt không biết phải làm sao.
Hứa Thiên và Tiểu Liêu chỉ đành đứng ở cửa.
Hứa Thiên vẫn lịch sự hỏi: “Chú Tôn, hay là chúng tôi ra ngoài trước, chú thay quần áo rồi chúng tôi vào sau.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT