Điền Nguyên Khải vô cùng mờ mịt, lắc đầu nói: “Lữ Tân? Chưa nghe nói bao giờ. Cô nói cả nhà Tôn Tinh đều chết cả? Không thể nào, chẳng lẽ thật sự là bị Tôn Xuân Miêu nguyền rủa?”
Ông ta nói xong khẽ đánh vào miệng mình một cái: “Phi, nói cái gì vậy, ha ha, để các cậu chê cười rồi, là tôi ấn tượng sâu sắc với lời nguyền rủa của Tôn Xuân Miêu, cô vừa nói cả nhà chết do tai nạn, tôi liền nghĩ đến lời nguyền rủa lúc đó của cô ta. Haiz, cô gái này cũng quá đáng thương.”
Ninh Việt đưa ảnh của Lữ Tân ra: “Anh nhìn một cái, trong quá trình điều tra vụ án Tôn Xuân Miêu đã từng gặp cô ta chưa?”
Điền Nguyên Khải nghiêm túc nhận dạng, cuối cùng lắc đầu: “Chưa gặp! Tôi dám khẳng định là chưa gặp! Tôi không dám nói là nhìn một lần là nhớ mãi được, nhưng nhận người thì vẫn không vấn đề gì, đúng là chưa gặp cô gái này, sao vậy? Cô ta với Tôn Xuân Miêu là bạn bè? Lúc đó chúng tôi không điều tra đến cô ta, cô ta còn trẻ như vậy sao có thể giết được cả nhà bốn người? Có khi nào có đồng phạm không?”
Vẻ kinh ngạc của Điền Nguyên Khải không giống như là đang giả vờ, ông ta cũng rất phối hợp hồi tưởng lại, nhưng lại không cung cấp bất kỳ manh mối có giá trị nào.
Ninh Việt dứt khoát đi thẳng vào vấn đề chính: “Ngày Tôn Xuân Miêu chết, ngoài những gì đã ghi trong biên bản, anh còn nói gì với cô ta?”
“Hả? Còn nói gì nữa? Đều đã ghi lại rồi mà, tôi còn có thể nói gì?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play