Vệ Chính Bình ngơ ngác nói: “Biết thế tôi cứ khai hết rồi, cần gì phải như thế? Tôi đã bảo các người chắc chắn còn có người khác! Hung thủ mà các người cần tìm chắc chắn không phải là tôi với Tào Vượng, hung thủ chắc chắn vẫn còn ở bên ngoài kia, các người bắt tôi rồi, hung thủ liền thừa cơ chạy đi vu oan hãm hại tôi! Chắc chắn là vậy.”
“Cho dù anh không bị bắt, đến đó cũng không phát hiện ra mấy thứ này, bột than ở trên xà nhà, ai rảnh mà nhìn lên xà nhà làm gì? Hai thứ kia ở trong phòng chứa đồ, mỗi ngày anh đều mở ra xem đồ bên trong à? Chỉ có cảnh sát đến mới lục soát chi tiết thôi!”
“Ý cô là có người đã bố trí trước?”
Vệ Chính Bình ôm đầu: “Bây giờ tôi hơi loạn, tóm lại tôi tuyệt đối không có giết người! Tôi đúng là định báo thù Tống Vĩnh Minh, nhưng tôi còn chưa làm mà!”
“Các anh đã làm chuyện gì quá đáng với Tào Vượng chưa? Ví dụ như anh ta không muốn chụp ảnh, các anh cứ nhất quyết bắt anh ta chụp?”
"Không có, chúng tôi đều rất tôn trọng anh ta, hơn nữa sau khi anh ta chia tay với chúng tôi, còn tìm tôi hai lần." Vệ Chính Bình cười rất gượng gạo: “Tôi là người thích chơi bời mà, anh ta trông cũng tàm tạm.”
Hứa Thiên nghe hiểu: “Nói cách khác, sau khi anh ta không còn chơi với các anh nữa, lại còn tìm riêng anh, còn phát sinh quan hệ? Tại sao không nói sớm?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play