Hứa Thiên không ngờ người trông có vẻ trơ trẽn và xấu xa nhất như Vệ Chính Bình lại có nguyên tắc đến vậy trong chuyện này. Không nói bản thân anh ta thiện ác thế nào, chỉ nói về cách xử lý chuyện này, anh ta còn tốt hơn nhiều so với những người đồng tính luyến ái cứ nhất quyết phải tìm vợ để nối dõi tông đường.
Cô hỏi: “Vậy sao chỉ gửi cho Tống Vĩnh Minh, không gửi cho vợ bọn họ?”
Vệ Chính Bình bất đắc dĩ nói: “Lá thư đó thật sự không phải tôi gửi! Còn phải nói bao nhiêu lần nữa? Tôi định trêu đùa bọn họ trước, tống tiền một chút, rồi mới gửi thư đi, tôi thậm chí còn muốn vào ngày cưới của Dương Thành gửi ảnh cho vị hôn thê của anh ta, đến lúc đó hai nhà bọn họ nhất định sẽ náo loạn long trời lở đất! Nhưng bọn họ vì sĩ diện, vì không muốn chuyện xấu của mình bị phanh phui, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt.”
Anh ta càng nói càng hưng phấn: “Đó chính là kế hoạch của tôi, tôi thích nhất vạch trần bộ mặt thật của bọn họ, tiếc là còn chưa kịp gửi thư, bọn họ đã chết rồi, chết tốt! Đều là tai họa! Nhưng các người đừng hòng đổ lên đầu tôi! Tôi không vì bọn họ mà làm bẩn tay mình.”
Trước đó Ninh Việt đã thu thập chữ viết của Vệ Chính Bình và Tào Vượng, đều không giống với chữ trên phong bì, nhưng cũng có khả năng bọn họ đã đổi tay trái để viết.
Nhìn vẻ đắc ý của Vệ Chính Bình, đầu óc Hứa Thiên có chút rối loạn, không phải anh ta, vậy thì là ai?
Trên thư và trên ảnh đều có dấu vân tay của Tào Vượng, chẳng lẽ là người này?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play