“Không muốn thế nào cả, chỉ là không muốn thấy các người quá kiêu ngạo, thật sự nghĩ là có chút quyền trong tay là có thể muốn làm gì thì làm à?”
Hứa Thiên bật cười: “Rốt cuộc ai mới là người kiêu ngạo?”
Ninh Việt lại ra hiệu cho cô bình tĩnh, anh nói với Vệ Chính Bình: “Tôi là cấp trên của Tiểu Hứa, cô ấy phạm lỗi, người nên xin lỗi đương nhiên là tôi. Đi thôi, còn lằng nhằng nữa, tôi sẽ cho là anh đang kéo dài thời gian, hoàn toàn là không dám đi xét nghiệm.”
Lúc này Vệ Chính Bình mới đứng dậy, Hứa Thiên lại lấy lý do phải chuẩn bị thuốc thử xét nghiệm, trước tiên bảo Tiểu Lý dẫn anh ta đến chỗ pháp y.
Cô gọi Ninh Việt vào văn phòng: “Đội trưởng Ninh, về lý thuyết thì đúng là có thể che dấu dấu vân tay của mình bằng cách bôi keo dán đặc biệt, nhưng vụ án xảy ra mấy ngày rồi, anh ta chắc chắn không chỉ rửa tay một lần, tôi không chắc trên tay anh ta còn sót lại keo dán không. Thật ra lúc nãy nói vậy là muốn gài bẫy anh ta, mà phản ứng lúc đó của anh ta, khiến tôi cho rằng anh ta đã dùng keo dán. Chỉ là bây giờ anh ta lại đồng ý xét nghiệm, còn yêu cầu chúng ta xin lỗi, tôi sợ...”
Ninh Việt cười nói: “Tiểu Hứa, tôi biết cô đang lo lắng điều gì. Tôi lại nghĩ ngược lại với cô, anh ta đang đấu trí với cô, cô hy vọng anh ta không dám xét nghiệm, thậm chí vì vậy mà suy sụp nói ra sự thật. Còn anh ta đoán được ý đồ của cô, nên mới nói xin lỗi phải do cục đăng báo mới tính, anh ta biết chế độ quy trách nhiệm trong hệ thống, anh ta đang đánh cược chúng ta không dám gánh trách nhiệm.”
Hứa Thiên bừng tỉnh: “Vậy nên anh mới nói chuyện này là trách nhiệm của anh? Do anh xin lỗi?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT