Ninh Việt hỏi: “Vậy anh sắp xếp Điền Chí, chỉ là để báo thù Tống Vĩnh Minh?”
“Không sai! Không được sao? Không chỉ anh ta, những người lăng nhăng với anh ta tốt nhất đều phải mắc bệnh này! Bọn họ tự chuốc lấy! Tôi không ép bọn họ!”
Hứa Thiên cảm khái nói: “Anh diễn giỏi thật đấy, ban đầu chúng tôi nói với anh Tống Vĩnh Minh có bệnh truyền nhiễm, anh còn giả vờ sợ hãi.”
Tào Vượng hừ lạnh một tiếng: “Những chuyện này nói ra, chỉ khiến các người càng coi thường những người như chúng tôi hơn thôi, cho nên tôi vốn không định nói, hơn nữa có liên quan gì đến vụ án giết người đâu. Tôi chỉ làm mỗi một chuyện này, tôi không giết người, càng không bảo Tống Vĩnh Minh đi xem phim! Tóm lại dù là bị giết hay bị dọa chết thì đều không liên quan đến tôi. Dù các người có thẩm vấn cả năm, tôi cũng vẫn nói câu này.”
Tuy vẻ mặt anh ta tiều tụy, nhưng lại đầy vẻ kiên quyết, chẳng qua Hứa Thiên đã có bài học, vẫn không dám tin lời anh ta, ngược lại Ninh Việt vừa ra khỏi phòng thẩm vấn đã nói: “Tôi thấy lần này anh ta không nói dối! Không phải anh ta giết người, vậy thì chỉ còn lại một nghi phạm.”
Anh vừa nói vừa thở dài: “Không ngờ vụ án này lại phải dùng phương pháp loại trừ mới có thể khoanh vùng hung thủ, thật sự không tìm thấy chút chứng cứ nào sao? Tên đó gây án đeo găng tay, vứt ở đâu rồi? Sao cái gì cũng không tìm thấy vậy?”
Hồ Đông chỉ vào Hứa Thiên: “Tiểu Hứa ngay từ đầu đã xác định Vệ Chính Bình mới là hung thủ giết người, hơn nữa là một kẻ giết người điển hình, giết người xong sẽ quay lại hiện trường gây án.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play