Chu Hỉ Hoa không vào phòng. Cô ta nhìn Hứa Thiên lấy ảnh ra, đứng ở cửa đỏ mặt nói: “Ảnh ghê quá, chuyện này cũng quá mất mặt! Nếu không phải các anh tìm tôi, tôi thật ngại nói với người khác.”
Tống Vĩnh Minh và người chết Dương Thành lớn lên đều rất bình thường. Trong mấy tấm ảnh, cả hai đều không mảnh vải che thân, vẻ mặt say sưa, quả thật có chút khó coi.
Hứa Thiên nói: “Không giống như chụp hẹn giờ, chắc chắn họ quen người chụp ảnh thì mới thả lỏng như vậy.”
Ninh Việt xem từng tấm một, bỏ ảnh vào túi đựng chứng cứ, mới hỏi Chu Hỉ Hoa: “Phong bì còn không? Bên trong chỉ có mấy tấm ảnh này thôi?”
“Chắc còn! Lúc tôi vào chỉ thấy ảnh, nhưng tôi chưa vứt rác, phong bì chắc chắn ở trong phòng.”
Nhưng cô ta vào tìm một vòng cũng không thấy phong bì đâu. Hứa Thiên cúi xuống dưới giường mới tìm thấy, một phong bì giấy kraft rất đơn giản, bên trên là chữ viết bằng bút bi, xiêu xiêu vẹo vẹo, giống chữ học sinh tiểu học.
Trên phong bì ngoài địa chỉ ra thì chỉ có tên Tống Vĩnh Minh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT