Trong mắt Vệ Chính Bình tràn đầy vẻ chế giễu: “Trong phòng tập làm gì có giường, nhưng không làm khó được anh ta! Tôi đoán anh ta có thể không thể đối mặt với sự thật mình là đồng tính luyến ái, dù sao anh ta có gia đình.”
Hứa Thiên lại cảm thấy kỳ lạ, nếu thật sự là hai người vì dựng kịch mà tự nhiên lăn lộn mây mưa trong phòng tập, thì cho dù Lưu Tranh Vanh hối hận, cũng sẽ xử lý chuyện này cho ổn thỏa, không nên khóa Vệ Chính Bình ở bên trong, mình bỏ chạy chứ.
“Anh chắc chắn anh ta là đồng tính luyến ái? Chúng tôi đã tìm anh ta, mời anh nhớ lại xem, trước khi hai người dựng vở kịch này, anh có cho anh ta ăn hoặc uống thứ gì không?”
Vệ Chính Bình sững lại một chút, vừa định mở miệng, Hứa Thiên lại bổ sung thêm: “Nghĩ kỹ rồi hãy nói, nếu câu trả lời của anh không khớp với câu trả lời của anh ta, chúng tôi sẽ cho hai người đối chất, dù sao chuyện của các anh ở đoàn kịch là chuyện bát quái ai cũng biết rồi.”
Vệ Chính Bình hừ một tiếng: “Tôi chỉ mua nước ngọt Bắc Băng Dương, nhưng anh ta mua rượu trắng và đồ nhắm. Sự sắp xếp của anh ta là hai nhân vật nam chính vừa uống vừa nói chuyện, tình cảm càng nói càng sâu đậm. Sao? Cô nghi ngờ tôi bỏ thuốc anh ta à? Tôi sớm đã nói các người có thành kiến với tôi, chỉ vì một vệt máu trên cánh tay tôi thôi sao? Rõ ràng là Lưu Tranh Vanh uống say bản chất bộc lộ, chơi xong tôi, anh ta lại giả vô tội, kịch cũng không dựng nữa, còn khóa tôi trong phòng chịu lạnh cả đêm. ngày hôm sau nhìn thấy tôi như nhìn thấy ma, đồ là thứ khốn kiếp, coi như tôi nhìn lầm anh ta.”
Hứa Thiên nhíu mày, nếu chỉ là như vậy, tại sao Lưu Tranh Vanh lại nói là tuyệt đối đừng đắc tội với Vệ Chính Bình?
“Sau đó thì sao? Anh chắc chắn không cam lòng bị bỏ rơi, lại làm gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT