Đợi đến khi đưa chị ta trở về phòng giam, Hứa Thiên mới nói: “Chị Thôi, lạc quan một chút, có lẽ không tệ đến vậy đâu!”
Thôi Đông Phượng cuối cùng cũng trút hết được oán khí trong lòng, hình như đôi mắt cũng sáng suốt hơn mấy phần, chị ta đi ra rất xa mới ừ một tiếng, Hứa Thiên không nghe thấy.
Trên xe trở về Cục cảnh sát thành phố, Ninh Việt đột nhiên nói: “Tiểu Hứa, tôi thấy sau này cô đừng tham gia quá nhiều, làm tốt công việc pháp y của cô là được.”
Hứa Thiên cạn lời: “Anh cảm thấy tôi quá dễ xúc động sao? Nhưng vụ án này đặc biệt mà, anh quên ban đầu là anh gọi Đội phó Hồ trở về thông báo cho tôi chuẩn bị sao. Phương Tiểu Ngọc còn nói là tôi giết Thôi Đông Phượng! Trịnh Tiểu Đông chạy đến Hoàng Cô Đồn, cũng là muốn giăng bẫy cho tôi, mặc kệ nói thế nào, tôi đều liên quan đến chuyện này, thậm chí có thể nói là chất xúc tác, tôi không thể không đồng cảm với những gì Thôi Đông Phượng đã trải qua sao? Hơn nữa tôi thật sự muốn khai quật ra chân tướng, không phải là đang cố chấp.”
Ninh Việt thở dài: “Tôi không nói cô không đúng, chuyện này cô lập công, chỉ là một số việc cần phải tuần tự tiến lên, khả năng chịu đựng quá yếu dễ xảy ra chuyện. Hơn nữa cô vốn là pháp y mà, tôi đâu có tước đoạt công việc của cô.”
Hứa Thiên không khỏi cười khẩy hai tiếng, hễ một tí là nói cô lập công, cũng không cho cô chút phần thưởng nào, còn muốn hạn chế hành động của cô?
Những gì cô nhìn thấy, những gì cô tra được, chẳng lẽ không thể nói sao.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT