Hứa Thiên nói: “Thôi Đông Phượng thích dùng giấy lịch viết giấy nhắn cho bà đúng không?”
“Hả? Giấy nhắn gì?”
Ninh Việt giải thích: “Chính là nhắn lại.”
Anh vừa nói vừa lấy cuốn lịch ra, lật đến ngày mười ba tháng ba: “Đây là con dâu bà đi siêu thị xếp hàng mua đồ, báo với bà là cô ấy không ăn cơm. Những tờ bị xé này chắc là đều để lại cho bà, tờ lịch của ngày xảy ra án mạng cũng bị xé đi rồi, hôm đó cô ấy viết gì trên giấy lịch?”
Phương Tiểu Ngọc kinh ngạc nói: “Các anh đoán không sai, chúng tôi thật sự thích xé giấy lịch viết chữ, ba Tiểu Bảo lại không có ở nhà, trong nhà không có người có học, chúng tôi cũng không có giấy nhắn gì, nên dùng cái này viết xong vứt đi cũng không lãng phí. Tôi cũng viết, Tiểu Thôi cũng viết, có mấy lần nó không xé xuống mà viết luôn, cái bút xuyên qua mấy trang, tôi còn nói nó, nó liền giận dỗi nói muốn mua một quyển sổ tay, tha hồ xé mà chơi, nhưng sau đó nó lại nói hay là mua son môi, tôi liền nói đừng có ăn mặc không ra gì, nó liền không vui, sổ tay cũng không mua.”
Bà ta vừa nói vừa chỉ vào cuốn lịch kia: “Nên chúng tôi cứ dùng cái này để nhắn tin cho nhau, có lúc nó về nhà, tôi đi mua rau, hoặc là đưa đứa trẻ đi chơi, viết một tin nhắn cũng tiện. Nhưng hôm đó tôi không nhận được tin nhắn nào của nó cả, thật đấy, tôi thề.”
Hứa Thiên nghe ra manh mối: “Dì Phương, tôi thấy quan hệ giữa hai người cũng không tốt lắm nhỉ, con dâu bà chỉ nói muốn mua son môi, bà lại nói chị ấy không ra gì?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play