Mỗi một bức tranh đều như bị sương mù bao phủ, khiến người ta không thấy rõ mặt người, chỉ biết tất cả đều là hình người.
Chưa đợi Lạc Nhân Ấu cẩn thận xem.
Giọng của Vân Thiên Diệc vang lên. Nàng chỉ vào một linh vị ở hàng đầu tiên bên trái: “Đây là ông ngoại của con. Không cần dập đầu, thắp hương là được. Ông ngoại con nhiều năm như vậy chưa gặp con, nhớ con muốn chết, nào nỡ để con quỳ.”
Lạc Nhân Ấu thu lại ánh mắt nhìn về phía bức tranh, ngoan ngoãn đi qua thắp hương.
Nàng chú ý thấy hương ở đây đều là vạn năm trầm hương, chính là loại hương cực kỳ quý giá mà ngay cả những bí truyền ở ngoại vực cũng tiếc dùng.
Nhưng ở đây, nó lại là một thứ tầm thường không hơn.
Giọng của Vân Thiên Diệc xa xăm: “Ông ngoại con bất quá chỉ là một Thần Duệ bình thường nhất trong gia tộc, cả đời tuân thủ phép tắc, chưa bao giờ làm một việc sai trái.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play