Kiếp trước, sau trận lụt lớn, nhà nghèo đến mức không còn hạt gạo nào để nấu.
Mẹ nói sẽ rút thăm, chọn một đứa trẻ để bán đi.
Ta biết, mẹ luôn thiên vị muội muội, nên người bị bán chắc chắn sẽ là ta.
Quả nhiên, mẹ bảo muội muội chọn trước, sau đó đến lượt ta.
Cuối cùng, ta chọn trúng bàn tay đang nắm viên đá của mẹ.
Điều đó có nghĩa là ta sẽ bị bán đi để đổi lấy tiền.
Muội muội lén cười vui vẻ, mẹ nhận năm lượng bạc trắng, còn ta trở thành nô tỳ trong phủ Bá tước Thanh Viễn.
Sau năm thiên tai, tú tài Giang Vân ở quê theo ước định của tổ tiên, cưới muội muội về làm vợ.
Còn ta trở thành thiếp của Nhị gia trong phủ Bá tước.
Sau khi chính thất qua đời, Nhị gia không tái hôn mà lại nâng ta lên làm quý thiếp, còn giao cả việc quản gia cho ta.
Muội muội vô cùng ghen tỵ.
Nàng ghen ty. vì Nhị gia phủ Bá tước coi trọng ta, ghen ty. với hoa văn thêu tinh xảo trên áo của ta, ghen ty. với những viên ngọc trai tuyệt đẹp đính trên giày của ta, ghen ty với việc ta đeo vàng mặc bạc, gọi nô bộc tuỳ ý.
Nàng than thở về cuộc sống cơ cực với
Giang Vân, than thở rằng Giang Vân không biết chăm sóc nàng.
Nàng than thớ vì Giang Vân bị sẹo trên mặt sau khi đi hái thuốc, không thể tiếp tục tham gia khoa cử, khiền nàng phải làm vợ một tú tài nghèo cả đời.
Nàng còn nói, nếu năm đó người bị bán đi là nàng thì tốt biết bao.
Nếu bị bán là nàng, nàng sẽ không phải chịu cảnh sống khổ sở như bây giờ.
Nhưng mỗi người có nỗi khổ riêng của mình.
Muội muội chỉ nhìn thấy vẻ hào nhoáng bên ngoài của ta, làm sao nhìn ra được dưới vẻ rực rỡ ấy là bao nhiêu bùn nhơ?
Khi tỉnh dậy, chúng ta quay về ngày rút thăm hôm đó.
Lần này, trong ánh mắt ngỡ ngàng của mẹ, muội muội chọn bàn tay nắm viên đá...