Lúc nói ra câu này, giọng nói của Trầm Nhứ thậm chí còn hơi run rẩy. Cô nhìn Chu Hành, vành mắt đỏ hoe, trái tim vì hoảng loạn và bất an mà đập điên cuồng: “Hắn ta cũng nhìn thấy em rồi, ngay tại cửa thang máy ấy.”
Nghe vậy, vẻ mặt Chu Hành lập tức căng thẳng rõ rệt: “Chuyện xảy ra khi nào? Hắn đã làm gì em chưa?”
“Chiều nay, lúc em đi công tác bên ngoài về.”
Trầm Nhứ đáp: “Vốn chiều em đã định gọi điện báo với anh rồi, nhưng lại nghĩ chuyện này qua điện thoại có thể nói không rõ, nên mới định chờ gặp trực tiếp rồi kể.”
Dừng một chút, Trầm Nhứ cố gắng giữ bình tĩnh, tiếp tục nói: “Hắn chưa làm gì cả, em vừa nhận ra hắn liền lập tức tránh đi rồi.”
Chu Hành nghe xong thở phào nhẹ nhõm, yết hầu anh hơi chuyển động, dịu dàng đưa tay xoa nhẹ mái tóc cô, an ủi bằng giọng rất ấm áp: “Em làm đúng rồi, đừng lo nữa, chuyện này cứ để anh xử lý.”
Trầm Nhứ ngước lên nhìn anh, hàng mi hơi run run. Không phải cô không tin Chu Hành, chỉ là cô thực sự rất sợ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play