Chương 82: Cô Nhóc Dễ Vui Vẻ (2)

Không cam lòng, cô lại ném luôn nắm tro rơm này vào kho chứa đồ cũ.

Ối chà! Đống tro kia lập tức biến mất không dấu vết, chỉ còn lại một làn không khí.

Hít sâu hai hơi, cô dần bình tĩnh trở lại.

Thôi vậy, dù sao cô vẫn còn một đống rơm mà!

Cô cầm bao tải rồi tiếp tục đi vớt lúa.

Chỉ là, lần này cô chỉ rửa sạch, khử trùng, khử mùi, tuyệt đối không dám đưa vào kho chứa đồ cũ nữa.

Sau khi chất đầy một bao lúa, cô không giữ lại cho riêng mình mà đem gộp chung với số lúa mà các chiến sĩ thu hoạch được, giao hết cho thôn.

Chính nhờ hành động này, cô lại nhận được một điểm công đức, đồng thời học được một kỹ năng mới, nấu cháo tiểu thành!

Tự dưng có thêm một kỹ năng nấu ăn, cô thật sự rất vui vẻ!

Sau đó cô càng hăng hái hơn, lôi từ chỗ các chiến sĩ một tấm bạt dầu, đổ lúa trong bao tải lên trên, rồi lại tiếp tục nhặt bông lúa, vớt lúa.

Không ai phát hiện ra rằng, mỗi lần Cố Tiểu Khê quay lại, số lúa lại nhiều hơn hẳn, mà đám lúa trước đó cũng dần dần khô ráo một cách tự nhiên.

Cứ cách một lúc, Lục Kiến Sâm lại đưa mắt nhìn về phía cô gái nhỏ nhà mình.

Thấy cô như một con ong chăm chỉ và vui vẻ, bận rộn không ngừng nghỉ, khóe miệng còn vương ý cười, trong mắt anh cũng ánh lên vẻ dịu dàng.

Đúng là một cô nhóc dễ thỏa mãn, cũng dễ vui vẻ!

Trời tối dần, mọi người vẫn tiếp tục làm việc. Lúc trước Cố Tiểu Khê còn có chút vướng tay vướng chân, nhưng giờ nhờ bóng tối che chắn, cô càng nhanh chóng thu nhặt những bông lúa và hạt lúa rơi vãi trong nước, trong bùn.

Bất giác, cô đã tích lũy thêm được 22 điểm công đức.

Mãi đến khi cả cánh đồng lúa ở vịnh Lãng Lý thu hoạch xong, trời đã gần 9 giờ tối. Cố Tiểu Khê cùng mọi người trong đội theo dân làng quay về thôn, cắm trại trên một ngọn đồi hoang.

Bí thư thôn Lâm có ấn tượng rất sâu với Cố Tiểu Khê. Thấy cô gái nhỏ cả ngày không ngại khổ cực, giúp họ cứu lại được rất nhiều lúa mà chẳng giữ lại hạt nào cho mình, ông đặc biệt tìm trong số vật tư ít ỏi còn lại, lấy ra một cân bột mì tặng cô.

Các chiến sĩ của tiểu đoàn 1 sau khi biết chuyện đều càng thêm khâm phục cô, mỗi khi nhìn thấy, ánh mắt cũng trở nên tôn trọng hơn.

Lục Kiến Sâm thì lại thấy tự hào. Nhìn bột mì mà bí thư thôn Lâm mang tới, anh xoa đầu cô gái nhỏ, cười hỏi: "Muốn ăn gì? Anh làm cho em!"

Cố Tiểu Khê tinh nghịch chớp mắt: "Mì sợi! Mì cán tay!"

"Được!" Lục Kiến Sâm quyết định cán mì thật mỏng, như vậy dù chỉ là mì nước đơn giản cũng sẽ rất ngon.

Cố Tiểu Khê ngồi bên cạnh, vừa nhìn anh bận rộn vừa lặng lẽ quan sát danh sách kỹ năng mới được cập nhật trong cửa hàng kỹ năng.

[Kỹ năng: Nấu Ăn Sơ Cấp (cần tiêu hao 1 điểm công đức). ]

[Kỹ năng: Bậc Thầy Làm Mì (cần tiêu hao 2 điểm công đức). ]

[Kỹ năng: Bậc Thầy Tạo Hình (cần tiêu hao 5 điểm công đức). ]

[Kỹ năng: Bậc Thầy Làm Bánh (cần tiêu hao 5 điểm công đức). ]

[Kỹ năng: Thợ Sửa Chữa Cấp Hai (cần tiêu hao 9 điểm công đức). ]

Cố Tiểu Khê tính toán một lượt, phát hiện nếu học hết những kỹ năng này thì vừa khéo dùng sạch toàn bộ điểm công đức hiện có.

Giống như thể... có người đã tính toán trước giúp cô vậy?

Mang theo chút tò mò xen lẫn nghi hoặc, cô âm thầm học hết toàn bộ kỹ năng mới.

Khi cô nhắm mắt lại, người ngoài chỉ nghĩ rằng cô đang mệt, nhưng chỉ có Cố Tiểu Khê mới biết trong lòng mình đang không ngừng kinh ngạc, cảm thán và bừng tỉnh ngộ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play