Chương 76: Không Thể Để Chị Dâu Chịu Ấm Ức (2)

Cố Tiểu Khê giật mình, phản xạ đầu tiên là coi Phó Dao như rác mà quét sạch, sau đó phân loại cô ta luôn. Kết quả, Phó Dao đâm sầm vào người Lý Minh.

Lý Minh vốn là một kẻ yếu ớt, không giữ vững được cân bằng, thế là cả hai cùng ngã nhào xuống sông!

Giữa làn nước chảy xiết, Phó Dao vừa khóc vừa gào lên: "Có người muốn giết người! Cứu mạng! Cô ta muốn giết tôi!"

Cố Tiểu Khê trợn mắt, ngay lập tức cũng hét lên.

"Người đâu! Mau tới đây... có người định chết vì tình kìa..."

Lý Khôn đang dẫn người tới chuyển đồ, nghe thấy vậy thì sợ muốn chết.

Dù khoảng cách khá xa, nhưng cậu ta tận mắt thấy Phó Dao định lao vào chị dâu bọn họ.

Mấy chiến sĩ đứng sau Lý Khôn lập tức hét lên: "Hai đứa khốn nào đấy? Dám động vào chị dâu bọn tôi? Đánh chết chúng nó đi!"

Người ở xung quanh nghe tiếng la hét đều ùa tới.

Những người chưa hiểu chuyện gì xảy ra còn tưởng rằng Phó Dao và Lý Minh bị đuối nước, liền nhảy xuống cứu.

Phó Dao vùng vẫy dưới nước, uống phải một ngụm nước bẩn, cả người ướt sũng, tức đến phát run, chỉ tay vào Cố Tiểu Khê rồi nói với đám người phía sau: "Chính cô ta đẩy chúng tôi!"

Cố Tiểu Khê lập tức đỏ hoe mắt, uất ức đáp: "Hai người bọn họ cùng nhảy xuống, còn có một người đàn ông ở đó, tôi làm sao đẩy nổi? Rõ ràng là bọn họ ôm nhau rồi tự nhảy xuống! Mọi người có ai nhìn thấy không? Vừa rồi hai người họ có ôm nhau không?"

Có người thật thà nói: "Đúng vậy, lúc tôi chạy tới thì thấy bọn họ ôm nhau."

Phó Dao tức đến suýt ngất, quát lớn người vừa nói: "Mắt anh mù à? Rõ ràng là cô ta đẩy tôi!"

Người kia cũng nổi giận: "Tôi thấy rõ ràng là cô ôm lấy anh ta."

Lý Khôn bây giờ chỉ muốn đấm người. Cậu ta tận mắt chứng kiến Phó Dao định lao vào chị dâu, chị dâu né tránh, kết quả cô ta đâm thẳng vào Lý Minh, hai người ôm nhau rồi cùng rơi xuống nước.

Thấy xung quanh ngày càng có nhiều người vây lại, sợ chị dâu bị ảnh hưởng, Lý Khôn liền bảo một chiến sĩ sau lưng: "Báo cho chính ủy La đến xử lý. Hai người này tối qua tôi đã gặp, là quân y, cũng gọi cả cấp trên của bọn họ tới."

Dù thế nào cũng không thể để chị dâu chịu oan ức!

Buổi tối.

Cố Tiểu Khê bị gọi đến doanh trại của đoàn bộ. Khi cô tới nơi, Lục Kiến Sâm đã có mặt.

Trong lòng cô giật thót một cái, chẳng lẽ chuyện lúc sáng lại ảnh hưởng đến Lục Kiến Sâm sao?

Lục Kiến Sâm nhìn cô gái nhỏ nhà mình, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt rồi trầm giọng trấn an: "Đừng sợ, có anh ở đây."

Cố Tiểu Khê nhìn gương mặt nghiêm nghị của chính ủy La và đoàn trưởng Nhất, lập tức chạy đến bên cạnh Lục Kiến Sâm.

Lúc này, viện trưởng Trần cũng dẫn Lý Minh và Phó Dao tới.

Chính ủy La khẽ gật đầu với viện trưởng Trần, sau đó quay sang Cố Tiểu Khê.

"Chuyện hôm nay tôi đã nắm sơ qua, bây giờ cô hãy kể lại từ đầu."

Cố Tiểu Khê vừa định mở miệng, Phó Dao đã vội vàng cướp lời: "Tại sao lại để cô ta nói trước? Rõ ràng là cô ta vu oan cho tôi và Lý Minh, còn đẩy chúng tôi xuống sông. Tôi có thể thề là tôi không nói dối!"

Cô ta và Lý Minh thực sự không có tư tình. Cùng lắm là Lý Minh thích cô ta, lúc nào cũng muốn lấy lòng cô ta.

Nhưng cô ta chưa từng chấp nhận, thế nên không thể coi là có gian tình, càng không thể nói là hai người họ chết vì tình!

Cố Tiểu Khê trông có vẻ ấm ức, nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên định: "Tôi cũng không nói dối. Chính cô muốn đẩy tôi xuống sông, tôi tránh đi, sau đó cô lại lao về phía Lý Minh, ôm chặt anh ta rồi cùng nhảy xuống, cố tình đổ tội cho tôi."

"Cô nói bậy!" Phó Dao vừa tức vừa uất ức, suýt nữa bật khóc.

Cô ta sợ viện trưởng Trần sẽ tin vào những lời bịa đặt của Cố Tiểu Khê!

Viện trưởng Trần cau mày: "Phó Dao, bây giờ chưa tới lượt cô lên tiếng. Cố Tiểu Khê, cô nói cô ta muốn đẩy cô xuống nước, vậy lý do là gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play