Chương 72: An Nguy Của Em Quan Trọng Hơn (2)
"Vâng."
Cố Tiểu Khê ngoan ngoãn đáp lời.
Lý Khôn lập tức có linh cảm đây không phải là cảnh tượng cậu ta nên chứng kiến, thế là nhanh chóng tìm cách chuồn đi, giúp mọi người dựng lều tạm.
Do thiếu thốn vật liệu, cuối cùng, cả đội đành phải che tạm một mái lều đơn sơ bằng cỏ để tránh mưa.
Mặc dù bị mưa ướt một lúc, nhưng ai nấy vẫn khá vui vẻ. Người thì nhóm lửa, người thì lén lút nhìn vợ doanh trưởng, không khí sôi nổi vô cùng.
Ở đây có sẵn củi khô, nên Lục Kiến Sâm cử người đến đội hậu cần xin ít nguyên liệu, rồi mang theo một cái nồi lớn về nhóm lửa nấu cơm.
Cố Tiểu Khê ngồi bên cạnh Lục Kiến Sâm, nhìn anh một lúc, rồi lại nhìn sang đám chiến sĩ.
"Trong các cậu có ai bị thương không?"
Không đợi Lục Kiến Sâm trả lời, các chiến sĩ liền đồng thanh đáp: "Chị dâu yên tâm, bọn em thể lực tốt lắm!"
Cố Tiểu Khê có nhiệm vụ riêng của mình, nên cô bổ sung thêm: "Nếu ai bị thương, nhất định phải báo với chị nhé."
Lục Kiến Sâm vỗ nhẹ lên đầu cô, dặn dò: "Chính em cũng phải cẩn thận, đừng để bị thương. Cũng đừng chạy lung tung!"
"Biết rồi mà." Cố Tiểu Khê lập tức chuyển chủ đề: "Các anh đã cứu được người chưa?"
Lục Kiến Sâm gật đầu: "Cứu được một số người dân bị mắc kẹt."
Lúc này, một chiến sĩ da ngăm đen, dáng vẻ chất phác lên tiếng: "Bọn em còn cứu được một thai phụ. Lúc quay về, cô ấy đã sinh đôi ở trạm cứu hộ tạm thời."
Cố Tiểu Khê khẽ hít vào: "Vậy thì nguy hiểm lắm!"
Một chiến sĩ khác lắc đầu tiếc nuối: "Cũng có người được vớt lên từ dòng nước, nhưng... không qua khỏi."
Chỉ một câu nói đã khiến bầu không khí trùng xuống.
Lục Kiến Sâm sợ cô gái nhỏ bị ảnh hưởng tâm trạng, bèn chuyển sang chủ đề khác.
"Trận lũ lần này đã phá hủy hàng ngàn mẫu ruộng canh tác, nhiều nhà dân bị cuốn trôi. Đồ đạc, vải vóc, nhu yếu phẩm trong hợp tác xã thương mại cũng mất mát không ít. Thiệt hại về lương thực còn nghiêm trọng hơn, ước tính lên đến hàng vạn cân."
Nghe vậy, mắt Cố Tiểu Khê tròn xoe: "Tổn thất lớn thế sao?"
Lục Kiến Sâm gật đầu: "Đây mới chỉ là con số thống kê sơ bộ. Vì thế lần này chúng ta không thể về sớm được đâu."
Cố Tiểu Khê thở dài, khẽ kéo tay áo anh.
"Hay là chuyển củi trong lều ra ngoài đi? Các anh vào trong nghỉ ngơi một lát."
Cô cảm thấy những người lính này thật sự quá vất vả!
Lục Kiến Sâm siết nhẹ bàn tay cô, trấn an: "Không cần đâu. Chỗ củi này rất quan trọng, giúp mọi người có cái ăn, giữ ấm. Một lát nữa anh em sẽ nghỉ tại chỗ luôn."
Cố Tiểu Khê quay sang nhìn, thấy chiến sĩ đang ăn cơm khoai lang thì không khỏi xót xa.
Chỉ là một nồi cơm khoai nát bét, không ra lỏng cũng chẳng ra đặc, phần đáy còn cháy khét. Trông thôi đã thấy không ngon!
Lục Kiến Sâm nhìn theo ánh mắt cô, khẽ cười: "Một lát anh nấu mì cho em ăn."
Cố Tiểu Khê lắc đầu: "Không cần đâu, anh nướng cho em một củ khoai là được. Em thích ăn cái đó."
"Được."
Lục Kiến Sâm đích thân chọn hai củ khoai to, đặt cạnh bếp lửa nướng, thỉnh thoảng lại kiểm tra xem đã chín chưa.
Khi khoai lang chín tới, chiến sĩ cũng đã ăn xong.
Chỉ là, trời vẫn chưa tạnh mưa, thậm chí còn có dấu hiệu mưa lớn hơn.
Cố Tiểu Khê tựa vào người Lục Kiến Sâm, vừa ăn khoai, vừa lặng lẽ ngắm màn mưa.
Lục Kiến Sâm nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, lòng bỗng thấy ấm áp.
Hai tiếng sau, mưa dần nhỏ lại.
Lục Kiến Sâm ra lệnh cho chiến sĩ chuyển củi khô trong lều sang lán, nhường chỗ trống trong lều.
Thấy cô gái nhỏ có vẻ buồn ngủ, anh đưa tay chạm vào trán cô, cảm giác hơi lạnh, liền nhẹ giọng: "Vào ngủ một lát đi."
"Dạ." Cố Tiểu Khê không từ chối nữa, ngoan ngoãn lên giường dã chiến nằm nghỉ.
Lục Kiến Sâm thấy sắc mặt cô không tốt lắm, sợ chỉ đắp áo lính thì sẽ lạnh, bèn mượn một chiếc chăn đắp cho cô.
Anh còn nhóm thêm một đống lửa bên cạnh để sưởi, rồi mới dẫn đội rời đi.