Chương 58: Tìm Đồ Cũ Trong Đống Phế Liệu (2)
Cố Tiểu Khê vừa định gật đầu thì chợt nhìn thấy trong căn phòng phía sau lưng ông cụ có một cái chum sứ vẽ tranh mỹ nhân, cô mừng rỡ hỏi: "Ông ơi, chỗ này còn cái chum nào như thế nữa không ạ? Nhà cháu còn thiếu một cái để đựng nước. Còn cần thêm vài hũ muối dưa nữa."
Ông cụ liếc cô một cái rồi chỉ vào căn phòng phía sau: "Vào trong mà chọn! Trong đó có mấy cái khá đẹp đấy."
"Vâng!" Cố Tiểu Khê không khách sáo, lập tức bước vào trong.
Vừa vào, cô mới phát hiện căn phòng này lớn hơn cô tưởng rất nhiều, đồ đạc bên trong cũng vô cùng phong phú.
Ngoài năm, sáu cái chum nước đẹp mắt, còn có rất nhiều đồ sứ tinh xảo, thậm chí còn có nửa căn phòng chất đầy sách, đủ loại, lộn xộn khắp nơi.
Cố Tiểu Khê ngạc nhiên thốt lên: "Ở đây có nhiều sách vậy sao?"
Ông cụ gật đầu: "Đều là mấy năm nay tích trữ lại, sách chẳng đáng tiền, người ta toàn mua về để nhóm lửa thôi."
Cố Tiểu Khê ngây người, dùng để nhóm lửa?
Cũng đúng, thời điểm này có nhiều loại sách không được phép đọc, đặc biệt là sách ngoại văn, thậm chí còn bị liệt vào danh sách cấm.
Thấy cô cứ đứng ngẩn ra nhìn đống sách, ông cụ lên tiếng: "Cháu cũng có thể mua một ít về, mùa đông nhóm lửa rất tốt đấy."
Cố Tiểu Khê gật đầu: "Vâng, cháu cũng lấy một ít."
Đúng lúc này, bên ngoài có một chiếc xe chở đầy những đồ dùng cũ chuẩn bị chất vào bãi phế liệu.
"Trong góc có bao tải đấy, tự mình lấy mà đựng." Ông cụ dặn xong liền bước ra ngoài.
Cố Tiểu Khê liếc nhìn ra bên ngoài, sau đó ngồi xổm xuống, bắt đầu lựa chọn sách trên nền đất.
Chỉ cần là sách cô thấy hay, cô đều lần lượt ném vào kho đồ cũ của mình.
Trong đó, cô còn tìm thấy một số sách giáo khoa cấp hai, cấp ba nên cũng gom lại luôn.
Nhưng số sách trên đất quá nhiều, cô không thể mang hết đi, đành chọn thêm ba bao tải nữa.
Lúc này, ông cụ quay trở lại, thấy Cố Tiểu Khê đã chọn xong chum nước và sách thì nói: "Nhóc con, hôm nay cháu tới đúng lúc đấy, chiếc xe mới chở đến có mấy cái rương gỗ đẹp lắm, ra xem có thích không?"
"Vâng, cháu đi ngay đây! Cảm ơn ông ạ!" Cố Tiểu Khê lập tức theo ông cụ đi ra ngoài.
Lô hàng mới có khá nhiều thứ, Cố Tiểu Khê chọn được ba cái rương gỗ nhỏ rất tinh xảo, hai cái rương gỗ tử đàn hình vòm nhỏ và một tủ chén chạm khắc hoa văn còn nguyên vẹn.
"Ông ơi, cháu lấy mấy cái này. Ông tính giúp cháu bao nhiêu tiền ạ?"
Ông cụ gật đầu, tính toán một lúc rồi cho cô giá rất ưu đãi.
"Tổng cộng cả phí vận chuyển là mười lăm tệ, lát nữa ông lấy thêm cho cháu hai cái hũ muối dưa nữa."
Cố Tiểu Khê chớp mắt: "Vậy chẳng phải cháu lãi lớn rồi sao?"
Ông cụ bật cười: "Đồ ở đây chẳng đáng tiền."
Cố Tiểu Khê nhanh chóng thanh toán, hẹn thời gian giao hàng với ông cụ, sau đó xếp hai cái rương nhỏ vào một cái rương lớn hơn rồi mang về trước.
Nhân lúc không có ai, cô lập tức đưa mấy cái rương vào kho đồ cũ của mình, sau đó thản nhiên đi tay không về khu tập thể.
Có lẽ vì cô đi chậm, dọc đường còn nghỉ một lát, đến khi về đến nơi, con trai ông cụ cũng vừa lúc mang đồ đến cổng khu tập thể.
Sau một hồi bận rộn, sân nhà Cố Tiểu Khê chất đầy đồ cũ, xung quanh không ít người đứng xem náo nhiệt, có người còn đến giúp đỡ.
Lý Quế Phân cười nói: "Tiểu Khê này, không ngờ em lại giỏi lo liệu thế đấy, còn biết đến bãi phế liệu nhặt đồ nữa!"
Trong mắt chị ấy, Cố Tiểu Khê trẻ trung, xinh đẹp, lại là người sạch sẽ gọn gàng, khó mà tưởng tượng được cô lại có thể lục lọi trong đống đồ cũ để tìm kiếm vật dụng.