Chương 115: Con Người Không Thể So Sánh Với Nhau (1)

Cùng lúc đó, tại nhà họ Lục ở Kinh Đô.

Lục Kiến Nghiệp nhìn Tất Văn Nguyệt đang thu dọn hành lý, khóe môi lộ ra một tia chua xót.

"Không phải đã nói anh sẽ đi Thanh Bắc cùng em sao? Sao lại đột nhiên đi sớm thế?"

Tất Văn Nguyệt đóng chiếc vali cuối cùng lại, kiềm chế sự thiếu kiên nhẫn trong lòng, trả lời: "Thanh Bắc vừa gặp thiên tai, đoàn văn công bọn em phải đến sớm vài ngày để xem có giúp được gì không. Nghe nói bên đó cũng đang thiếu nhân viên y tế, mà em cũng biết chút ít về y tá."

Nghe vậy, trong lòng Lục Kiến Nghiệp càng thêm cay đắng.

Anh ta rất rõ, ngày trước cô ta học ngành y không phải vì anh ta.

"Hai ngày nữa em đi cũng được mà? Ngày mai anh xin nghỉ phép rồi đi cùng em." Lục Kiến Nghiệp hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh.

"Không cần đâu. Em không đi một mình, anh cứ sắp xếp rồi đến sau." Tất Văn Nguyệt dứt khoát từ chối.

"Vậy để anh đưa em đi." Biết không thể ngăn cô ta, Lục Kiến Nghiệp đành nhượng bộ.

Nhưng cô ta lại lần nữa từ chối: "Không cần, chiều nay anh còn phải về quân đội đúng không? Em đã bảo Hà Hạo đến đón rồi. Hà Lâm cũng đi Thanh Bắc với em."

"Được thôi!" Lục Kiến Nghiệp thấy cô ta hoàn toàn không cần đến mình, chỉ đành cầm áo khoác, quay về quân khu.

Căn nhà này, cô ta ngày càng không muốn ở lại.

Còn anh ta, cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.

Sau khi Lục Kiến Nghiệp và Tất Văn Nguyệt lần lượt rời đi, Ngụy Minh Anh, người đang nghỉ trưa, cũng thức dậy.

Bà ngồi yên trong phòng khách một lúc, sau đó gọi điện cho con trai út từ đơn vị làm việc.

Lục Kiến Lâm nhận được điện thoại của mẹ thì vô cùng ngạc nhiên, vội hỏi: "Mẹ, có chuyện gì xảy ra à?"

Cậu ấy không nghĩ mới đi vài ngày mà mẹ đã nhớ mình đến mức phải gọi điện.

Ngụy Minh Anh đi thẳng vào vấn đề: "Chị dâu hai của con vừa thu dọn đồ đạc đi Thanh Bắc. Anh hai con không vui lắm. Con cũng biết tính nó, cao ngạo, ăn nói không dễ nghe, nên con chú ý bảo vệ chị dâu cả nhiều hơn nhé."

Lòng Lục Kiến Lâm chùng xuống, vội đáp: "Mẹ, con biết rồi. Anh hai để chị ấy đi một mình sao?"

Ngụy Minh Anh thở dài: "Ban đầu hai vợ chồng nó định đi Thanh Bắc vào Quốc Khánh, nhưng chị dâu hai con lại muốn đi trước. Anh cả con vốn đã không thích cô ấy, mà chị dâu cả cũng chẳng hợp tính, tốt nhất là hạn chế để họ gặp nhau."

Lục Kiến Lâm hơi khó xử.

Chuyện này cậu ấy làm sao lo nổi chứ!

Chị dâu hai mà đã quyết định điều gì, thì nhất định sẽ tìm mọi cách để làm bằng được.

Đừng nói anh cả không thích chị ấy, đến cậu ấy còn thấy đau đầu khi đối diện.

"Thôi, chỉ vậy thôi. Mẹ cúp máy đây." Ngụy Minh Anh nói xong định tắt máy.

Trước khi bà ngắt cuộc gọi, Lục Kiến Lâm vội nói: "Mẹ, chị dâu cả có gửi quà và thư về cho ba mẹ, chắc vài hôm nữa sẽ đến. Mẹ nhớ để ý nhận nhé."

Động tác tắt máy của Ngụy Minh Anh hơi khựng lại, trong mắt lóe lên tia vui vẻ: "Mẹ biết rồi."

Giống như ba mẹ từng nói, vẫn là nhà họ đã chọn đúng con dâu.

Chưa về nhà đã biết gửi quà trước.

Ngược lại, Tất Văn Nguyệt gả vào đây ba năm rồi, chưa từng mua gì cho họ.

Quả nhiên, con người không thể so sánh với nhau!

Buổi chiều muộn.

Sau bữa tối, Cố Tiểu Khê cặm cụi với "kho báu" mà cô tìm được ở bãi phế liệu chiều nay.

Hôm nay, vận may của cô khá tốt, tình cờ nhặt được một con dao găm sắc bén có thể cắt sắt như cắt bùn.

Lúc mới nhặt được, con dao trông cực kỳ tồi tàn, lưỡi dao hoen gỉ, thậm chí còn có vài vết nứt, cán dao thì phủ đầy bùn đen, bị vứt lẫn với một đống mảnh sứ vỡ.

Nhưng sau khi kích hoạt khả năng đổi cũ lấy mới, con dao liền biến thành một tuyệt tác khiến cô ngỡ ngàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play