Chương 111: Anh Phải Tận Mắt Nhìn Thấy Mới Yên Tâm (1)
Vừa đến bệnh viện, Lục Kiến Lâm lập tức bận rộn.
Cố Tiểu Khê không phải bác sĩ nên chẳng có gì để làm. Nhìn thấy sàn nhà hơi bẩn, cô liền lấy chổi quét dọn một chút.
Lúc chuẩn bị mang rác đi đổ, cô phát hiện điểm công đức của mình trước tiên tăng 1 điểm, sau đó lại vô duyên vô cớ tăng thêm 5 điểm, khiến cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Dù không rõ lý do nhưng có thể tăng điểm công đức vẫn là điều đáng mừng.
Khoảng một giờ sau, hai cảnh sát bước vào bệnh viện. Một người lòng bàn tay đang chảy máu, nhìn vết thương là biết bị dao cắt.
Người còn lại chính là cảnh sát đã dẫn tên trộm đi ở nhà hàng quốc doanh lần trước.
Cố Tiểu Khê hơi ngạc nhiên, chủ động cầm lấy thuốc giúp người bị thương cầm máu.
"Anh bị thương thế nào vậy?"
Cảnh sát Lý nhận ra cô là cô gái dũng cảm từng ra tay nghĩa hiệp ở nhà hàng quốc doanh, bèn vội đáp: "Chính là tên trộm cô bắt hôm trước. Hóa ra bọn chúng là một nhóm phạm tội có tổ chức, đã khai ra thêm năm đồng bọn. Đồng nghiệp của tôi bị thương trong lúc truy bắt."
Cố Tiểu Khê bừng tỉnh ngộ. Thì ra điểm công đức của cô đến từ chuyện này!
Cô nhanh chóng xử lý vết thương, giúp người bị thương giảm đau và khâu lại vết rách.
Cảnh sát Lý không ngờ lần này vết thương lại được xử lý nhanh đến vậy. Anh ta có cảm giác bọn họ chỉ mới vào bệnh viện chưa được bao lâu.
Mấy y tá đứng gần đó cũng không khỏi tấm tắc.
Quả nhiên, người được viện trưởng Trần đích thân mời đến bệnh viện đào tạo không giống người thường!
Ngay cả khâu vết thương cơ bản cũng thành thạo hơn bác sĩ bình thường!
Sau đó, Cố Tiểu Khê tiếp tục giúp đỡ chút việc vặt trong bệnh viện, chủ yếu là vệ sinh vết thương và khâu lại những vết rách nhỏ.
Đến khoảng ba rưỡi chiều, cô được viện trưởng Trần gọi vào phòng phẫu thuật để quan sát một ca ghép da cho bệnh nhân bị bỏng.
Sau khi ra khỏi phòng mổ, viện trưởng Trần đưa cho cô hai quyển sách y học.
"Cháu mấy ngày này không về đơn vị, có muốn mỗi ngày đến bệnh viện không? Nhìn tận mắt sẽ học nhanh hơn chỉ đọc sách đấy."
Cố Tiểu Khê do dự một chút rồi nói: "Hay là... cháu đến bệnh viện vào buổi sáng, buổi chiều và tối ở nhà đọc sách?"
Buổi chiều và tối cô có thể tranh thủ kiếm thêm điểm công đức!
"Cũng được." Viện trưởng Trần thấy vậy cũng đồng ý, còn định chọn thêm vài quyển sách cho cô.
Nhìn nhiều sẽ giúp tăng thêm hứng thú!
Trước khi rời bệnh viện, Cố Tiểu Khê ghé qua chào Lục Kiến Lâm rồi mới về ký túc xá.
Sau khi ăn tối và tắm rửa, cô định ra ngoài thì bất chợt trời đổ mưa.
Mưa ngày một lớn, làm cô mất hết ý định ra ngoài.
Ngồi trên giường nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, cô không khỏi nghĩ đến Lục Kiến Sâm.
Trời lại mưa, không biết khi nào công tác cứu nạn của anh mới kết thúc?
Không có việc gì làm trong đêm mưa, cô nằm trên giường đọc sách y học viện trưởng Trần đưa.
Vừa lật được hơn mười trang thì đột nhiên mất điện.
Thời điểm này, cúp điện là chuyện bình thường, thậm chí những nơi có đèn điện cũng không nhiều, nên Cố Tiểu Khê không mấy để tâm, liền bật đèn pin lên.
Cô không dùng đèn dầu hay nến, đơn giản vì cô không có mua!
Dưới ánh sáng của đèn pin, cô đọc thêm hai trang sách rồi bất chợt nảy ra một ý tưởng: Hay là sửa lại đèn đi?
Nghĩ là làm, cô trèo lên bàn, tháo bóng đèn trên trần xuống, đặt vào kho chứa đồ cũ để đổi lấy một bóng đèn phiên bản nâng cấp.
Tiếp đó, cô cầm ô và đèn pin ra ngoài, lần theo đường dây điện tìm đến chỗ bị chập mạch.
Phát hiện cầu dao có tải trọng quá thấp, đường dây điện đã cũ nát, lại thêm hệ thống cấp điện có vấn đề, cô liền nhân lúc trời tối và mưa lớn, không ai ra ngoài, mà đổi hết toàn bộ sang phiên bản nâng cấp.