Chương 103: Muốn Người Ta Sống Hay Không Đây (1)

Cậu ấy thế nào cũng không ngờ được, chị dâu lại nhóm bếp ngay trước cửa ký túc xá để nấu cơm cho cậu ấy.

Lúc Cố Tiểu Khê ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Lục Kiến Lâm, bèn cất giọng gọi: "Em tan ca rồi à? Một lát nữa là có cơm ăn rồi đấy!"

Lục Kiến Lâm bật cười: "Chị dâu, chị thực sự làm món ngon cho em luôn sao?"

Thật ra, cậu ấy đến đây vốn định rủ cô đi ăn ở nhà ăn quốc doanh.

Cố Tiểu Khê gật đầu: "Em cho chị nhiều phiếu thực phẩm như vậy, hôm nay rảnh rỗi nên chị lấy một ít ra dùng. Sau này em ở một mình, mấy thứ này sớm muộn gì cũng phải mua thôi."

Lục Kiến Lâm liếc nhìn bộ bát đũa mới xuất hiện trong ký túc xá, đáy mắt thấp thoáng ý cười.

Cậu ấy nhẹ ho một tiếng, khẽ nói: "Chị dâu, em không rành nấu ăn lắm."

Bình thường cậu ấy toàn ăn cơm ở nhà ăn tập thể.

Cố Tiểu Khê hơi ngạc nhiên: "Em không biết nấu à? Chị cứ tưởng em cũng biết chứ!"

Lục Kiến Lâm cười bất đắc dĩ: "Anh trai em nấu ăn giỏi lắm, đúng không?"

Cố Tiểu Khê gật đầu xác nhận: "Ừm, anh ấy nấu còn ngon hơn chị!"

Khóe môi Lục Kiến Lâm khẽ nhếch lên. Anh trai cậu ấy tuy có tài nấu nướng, nhưng đâu phải ai cũng có vinh hạnh được ăn món anh nấu.

Thật ra, trước đây ở nhà, anh trai cậu ấy cũng chẳng bao giờ xuống bếp.

Nhưng bây giờ lại sẵn sàng nấu ăn vì chị dâu, chứng tỏ thật sự rất yêu thương chị ấy!

Hôm nay, Cố Tiểu Khê làm món thịt kho xào, cà tím bằm thịt, trứng xào ớt xanh và ngó sen xào, khẩu phần không nhiều lắm nhưng mùi thơm nức mũi, màu sắc cũng cực kỳ bắt mắt.

Lục Kiến Lâm vội vàng giúp xới cơm, sắp xếp ghế ngồi.

Nhìn bàn ăn với những món ngon hấp dẫn, cậu ấy chợt cảm thấy, có lẽ mình cũng nên học nấu ăn thử xem.

Cố Tiểu Khê ngồi xuống, dịu dàng nói: "Anh trai em không ở đây, hôm nay xem như chị đón gió tẩy trần cho em nhé!"

Lục Kiến Lâm thoáng ngượng ngùng, lại có chút cảm động.

Anh trai cậu ấy còn chẳng bao giờ mời cậu ấy ăn cơm, nói gì đến đón gió tẩy trần!

"Lần này sang đây, chị đã quen chưa?" Lục Kiến Lâm tìm đại một chủ đề để bắt chuyện.

Cố Tiểu Khê gật đầu: "Hiện tại thì vẫn chưa có gì không thích ứng, chỉ nghe nói mùa đông ở Thanh Bắc rất lạnh."

"Thanh Bắc đúng là lạnh thật, còn lạnh hơn cả Kinh Đô." Lục Kiến Lâm thuận miệng đáp, nhưng khi thực sự bắt đầu gắp thức ăn, anh liền chẳng còn tâm trí mà nói chuyện nữa.

Tay nghề nấu nướng của chị dâu cậu ấy cũng chẳng kém gì đầu bếp nhà ăn quốc doanh!

Còn nữa, cơm này đúng chuẩn là gạo trắng nguyên chất, nấu vừa mềm vừa dẻo, ăn cực kỳ ngon miệng!

Cậu ấy bỗng dưng lại thấy ghen tị với anh trai mình.

Nhà có hai người đều nấu ăn giỏi thế này, kiểu gì cũng sống sung sướng thôi!

Cố Tiểu Khê vừa ăn vừa nghĩ, mấy ngày tới, ngoài việc tích điểm công đức, cô còn phải tranh thủ tích trữ thêm rau củ quả nhờ phòng trưng bày sản phẩm mới.

Không biết thực phẩm tươi trong đó bảo quản được bao lâu, cô định thử nghiệm xem sao.

Sau bữa tối, Lục Kiến Lâm chủ động đi rửa bát. Bốn món ăn, phần lớn đều do cậu ấy ăn hết, thậm chí còn có chút thòm thèm.

Ký túc xá chỉ có một phòng đơn, cậu ấy cũng không tiện ở lâu, rửa bát xong nói vài câu rồi đi bệnh viện.

Cố Tiểu Khê tắm rửa xong, liền khóa cửa rồi rời khỏi nhà.

Lần này, cô đến ga tàu hỏa, dọn dẹp một bãi rác lớn bên ngoài nhà ga, sau đó lên chuyến tàu lúc 10 giờ 10 phút tối, đi đến Hồng Thành cách đó hai trạm.

Vì khoảng cách không xa, lại có ý định tìm cơ hội dọn dẹp thùng rác trên đường đi, cô chọn ngồi ghế cứng.

Nhưng hôm nay vận may có vẻ không tốt lắm. Chuyến tàu cô đi xuất phát từ Thanh Bắc, thùng rác trên tàu vô cùng sạch sẽ, trong khoang cũng không có mùi khó chịu. Không thể đổi thùng rác để kiếm điểm công đức, cô đành ngồi không cho đến khi đến Hồng Thành.

Lúc này, vừa đúng 5 giờ sáng.

Cố Tiểu Khê bước ra khỏi ga, không biết nên đi đâu, bèn hỏi thăm đường đến hợp tác xã rồi từ từ đi bộ đến đó.

Cô đi rất chậm, vừa đi vừa ghi nhớ tuyến đường và vị trí xung quanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play