Tống Di Thụy nghe Thu Cảnh Minh nói Giang Nguyên buồn thì trái tim đau nhói. Ba ngày trước, khi hắn nhìn thấy Giang Nguyên, hắn muốn nói chuyện với cậu, nói xin lỗi cậu, thế nhưng vì Thu Cảnh Minh đang động dục trong phòng, Giang Nguyên chỉ kéo hắn quăng vào bên trong đã sập cửa bỏ đi.
Lúc đó, Giang Nguyên vội vã chạy ra ngoài, hắn không nhìn thấy vẻ mặt cậu. Lúc tận tay đẩy hắn vào trong căn phòng này, không biết Giang Nguyên có tâm trạng thế nào... Tống Di Thụy nghĩ đến đây thì cổ họng nghẹn lại không thở nổi, không dám tiếp tục nghĩ nữa, càng nghĩ càng thấy xấu hổ.
"Anh Thụy, anh vẫn chưa trả lời em!" Thấy Tống Di Thụy phớt lờ mình, Thu Cảnh Minh đưa tay nắm lấy đầu ngón tay Tống Di Thụy, đôi mắt ngân ngấn nước tủi thân nói.
Tống Di Thụy nghe thấy giọng nói mềm nhũn của Thu Cảnh Minh thì định thần lại, hắn quay sang nhìn cậu ta bằng ánh mắt phức tạp.
Hiện tại, hắn không biết mình có nên đi gặp Giang Nguyên hay không, hoặc nói đúng hơn là Giang Nguyên có muốn nhìn mặt hắn nữa hay không. Nếu dẫn Thu Cảnh Minh theo, Giang Nguyên ắt hẳn sẽ càng đau lòng hơn. Tống Di Thụy do dự một lúc, nhẹ nhàng nói: "Cảnh Minh, em vẫn còn yếu, cứ ở khách sạn nghỉ ngơi đi. Anh sẽ đi tìm Giang Nguyên, dù em ấy muốn đánh muốn mắng anh thế nào cũng được, anh sẽ tự giải quyết."
Thu Cảnh Minh thấy vẻ mặt mất mác và đau lòng của Tống Di Thụy, cậu ta cắn môi dưới cho đến tận khi miệng thoảng mùi máu tanh mới nhả ra, sau đó khẽ mỉm cười gật đầu: "Vậy được rồi, anh Thụy, em thấy hơi đói."
Tống Di Thụy: "Ừ, để anh gọi đồ ăn lên."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT