Đang lúc nhóm tiểu nhi nữ cười huyên náo thoải mái, hai kẻ sĩ lướt qua trước mặt Trần Dung, trong đó một người thấp giọng nói: “Thành Nam Dương không bảo đảm!”
Mặt khác một người thở dài một tiếng, oán hận nói: “Thật đáng giận, thật đáng giận mà! Trước đó Nam Dương vương kia cực lực phong tỏa tin tức, còn không để cho các gia tộc rời đi. Ai, làm vậy có gì tốt chứ?”
Người đầu tiên liếc mắt nhìn Tôn Diễn cùng Trần Dung và đám nữ lang, nói với giọng chê cười: “Buồn cười là toàn bộ thành Nam Dương còn ca múa mừng cảnh thái bình. Bọn họ nghĩ rằng có Nhiễm Mẫn hứa hẹn thì sẽ không có ai dám mạo phạm thành Nam Dương. Bọn họ đã quên mất Nhiễm Mẫn vốn họ Thạch mà! Hừ, Thạch Hổ kia đã hạ lệnh, hắn sẽ tấn công Nam Dương. Ta cũng không dám tưởng tượng, tới khi đó, bên ngoài có đại quân, bên trong có tiếp ứng, muốn chạy thoát đúng là khó như lên trời, chẳng phải vậy ư?”
Nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, Bình ẩu lo lắng nói: “Nữ lang, hai người này nói thật hay là giả?”
Trần Dung không trả lời, nàng cúi đầu suy nghĩ một hồi, nói: “Chúng ta đi về trước.”
“Vâng.”
Bởi vì trong lòng có tâm sự, rất nhanh hai người đã trở về. Ngay khi Trần Dung bước vào cửa viện, một quản sự Trần phủ bước đến, hắn vừa thấy Trần Dung thì lại thầm oán: “Nữ lang chạy đi đâu vậy? Nam Dương vương phái người đến đây, nói có chuyện quan trọng muốn đón nữ lang qua phủ. Bọn họ đã chờ lâu rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play