Tức thì, một cơn tê dại truyền đến. Trong lòng Trần Dung vô cùng rối loạn.
Vương Hoằng lại cầm quả dại từ trong tay nàng ra.
Chàng cúi đầu vỗ về chơi đùa quả dại kia, khẽ cười nói: “Khanh khanh rất vô tình mà.”
Một loại ngữ khí cực kỳ tùy ý.
Trần Dung nhìn chàng, si ngốc mở to hai mắt, nàng cúi đầu xuống, thì thào giải thích: “Có thể sống ở trên đời này thực không dễ dàng. Nếu cứ vươn cầu tình cảm không thuộc về mình, sẽ là tan xương nát thịt.”
Vương Hoằng cười nhẹ, giọng nói của chàng có chút ảm đạm, có chút lạnh lẽo: “Một khi đã như vậy, khanh khanh cần gì dựa vào ta gần như thế?” Chàng hái xuống một quả dại, khiến trái cây hồng hồng bóng mượt lăn qua lộn lại trong lòng bàn tay. Vừa đùa nghịch, chàng vừa tựa tiếu phi tiếu mà nói: “Nếu để người khác nhìn thấy, chẳng phải sẽ nghĩ rằng ta và nàng đã làm ra việc cẩu thả gì rồi ư?”
Chàng dùng từ “cẩu thả”. Từ này bình thường là dân gian dùng để hình dung cẩu nam nữ, th* t*c không chịu nổi, vốn là một câu nhục mạ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play