Vương Nghi ngồi xuống tháp, giơ lên chén rượu, đó là một chút mãnh quán.
Mà lúc này, trước mắt Trần Dung tối sầm lại. Bóng dáng màu trắng kia ngồi xuống ngay phía trước nàng.
Cách qua lớp bình phong, Trần Dung lén lút nhìn bóng người kia một cái rồi lại cúi đầu xuống.
Hai tay nàng bấu chặt lẫn nhau, lời nói vừa rồi của Vương Hoằng vang đi vang lại bên tai nàng: “Đúng là mối quan hệ rất trong sáng…… Khanh khanh, nhìn thấy thiếu lang như ý, ánh mắt nàng sáng quắc thực giống như trộm vậy. Hay là, nàng lại muốn biện hộ điều gì đây? Đã vội vã vứt bỏ người cũ đi rồi sao?”
“Khanh khanh chưa từng cố gắng, sao biết ta không thể cưới?”
Mười ngón tay chuyển động liên tục, cũng không biết qua bao lâu, Trần Dung mới hít một hơi, thầm nghĩ: A Dung, ngươi suy nghĩ miên man cái gì chứ? Ngươi đừng quên, Lang Gia Vương Thất là người nào! Trần Kỳ không phải đã nói rồi sao? Ngay cả công chúa cũng có hai người vì chàng mà rơi vào bệnh tương tư. Đã biết rõ là không thể nào mà ngươi có thể để bản thân rơi vào đó sao? Ngươi thua thì có thể chịu nổi không?
Sau một phen tự hỏi như thế, Trần Dung tâm thần đại định. Có điều bóng dáng màu trắng gần gũi phía trước, ngửi thấy mùi hương tươi mắt thuộc về chàng, tâm của nàng vẫn nhảy nhót, bị vây trong sự hỗn loạn êm ái.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play