Thanh niên họ Lý kia rùng mình, vội vàng đáp: “Vâng.” Hắn ngẩng đầu, xoay người chạy về phía thuộc hạ của mình.
Trong khi mọi người đang sửa sang lại đội ngũ, Tôn Diễn giục ngựa đi đến bên cạnh Vương Hoằng, cậu ngồi từ trên cao nhìn xuống Vương Hoằng, kêu lên: “Họ Vương, huynh tự trở về Nam Dương, hay là cùng chúng ta đi gặp tướng quân?”
Tôn Diễn này, bắt đầu từ tối hôm qua, khi đối mặt với Vương Hoằng thì cứ hét to như thế, không hề khách khí.
Vương Hoằng cười cười, ánh mắt chàng nhìn về phía Trần Dung, bước chậm đi về phía nàng.
Nhìn thấy hành động của chàng, Tôn Diễn dựng tóc gáy, cậu quát: “Đứng lại.” Một tiếng thốt ra, nhìn thấy mọi người bốn phía đang nhìn mình, cậu hạ giọng, cảnh giác trừng mắt với Vương Hoằng, hỏi: “Vương Thất lang, huynh muốn làm gì?”
Vương Hoằng nhìn Tôn Diễn đang giương nanh múa vuốt, tươi cười nhợt nhạt, chàng vẫy tay với Trần Dung, không chút để ý nói: “Không gì, ta gọi khanh khanh lại đây xem ý kiến của nàng như thế nào.” Cũng không biết là cố ý hay là vô tình, khi chàng gọi hai chữ ‘Khanh khanh’, lại nhấn thêm trọng âm. Nói xong câu đó, Vương Hoằng tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn Tôn Diễn, chầm chập nói: “Tôn tiểu tướng quân khẩn trương như thế, hay là tiểu tướng quân coi trọng Trần thị A Dung, muốn tự mình cưới nàng?”
Lời này vừa thốt ra, Tôn Diễn cứng đờ ngay tại chỗ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play