Dư Lộ kinh hãi, bật thốt lên, “Không có, không có, ta đang ước ngươi lưu lại đây!”
Hồi hộp sợ hãi đến sắc mặt đều đổi mà miệng lại lấy lòng hắn. Tiêu Duệ sửng sốt, sau đó là thấy buồn cười. Có suy nghĩ gì đều viết hết lên mặt, còn muốn nói láo, coi hắn là người mù à?
“Thật à?” Hắn trêu tức nói: “Nếu là thật, thì ngươi cầu gia đi. Cầu đến khi nào gia vui vẻ thì buổi tối gia đồng ý ở lại.”
Buổi tối ngươi cút được chừng nào xa được chừng ấy mới tốt!
Xã hội cũ vạn ác, cô mới 16 tuổi, còn là vị thành niên đó!
Được rồi, nhìn bộ dáng này của Tiêu Duệ, cũng tầm mười sáu mười bảy tuổi.
Hình như trong truyện cũng có đề cập, lúc mười tám tuổi Tiêu Duệ mới
cùng nữ chính hòa thuận, là chuyện của cuối năm sau hay đầu năm sau nữa
cơ, bây giờ hắn không mười sáu chính là mười bảy, cũng tầm tầm cô.
Suy nghĩ trong lòng chỉ là một lát, Dư Lộ đã bắt lấy tay Tiêu Duệ, cúi đầu.
Tiêu Duệ đang chờ cô cầu đây, sao giờ không lên tiếng rồi.
“Sao vậy, không muốn cầu gia?” Hắn hừ lạnh nói: “Có nghĩa là, lời lúc nãy chỉ là giả?”
Dư Lộ ngẩng đầu, sau đó vô tội lắc đầu với hắn.
Tiêu Duệ hung dữ trừng cô một cái.
“Gia không cho ta nói chuyện mà?” Dư Lộ sợ, không dám giả câm tiếp.
Vậy lúc nãy ngươi làm cái gì?
Đánh rắm à?
Tiêu Duệ hất tay Dư Lộ ra, chỉ vào mặt cô, tức giận đến xanh cả mặt. Nhưng
hắn chưa từng mắng nữ nhân, lúc này tức đến gần c.h.ế.t cũng không biết
phải mắng thế nào.
Dư Lộ thầm nghĩ, hình như làm hắn tức giận rồi?
Có phải bây giờ hắn muốn gϊếŧ mình không?
Mình chỉ là một tiểu thϊếp, lại còn là một cái tiểu thϊếp không có hậu
thuẫn không có gia tộc, mình không muốn chết! Cô lặng lẽ vòng tay ra
phía sau, dùng sức bấm phần thịt ở hông một cái, sau đó nghẹn ra nước
mắt, tiếp tục nhìn hắn, vừa vô tội vừa đáng thương, còn mang theo ít ý
khẩn cầu.
Tiêu Duệ nhìn Dư Lộ như vậy, một bụng tức lập tức biến
mất. Trước đây, lúc biểu tỷ biết muốn lấy chồng ở tận Mông Cổ cũng khóc
như vậy. Vừa không có cách nào, vừa thấy mình số khổ.
Hắn cúi đầu thở dài một tiếng, lấy tay che mắt Dư Lộ.
Dư Lộ không biết hắn muốn làm cái gì, chỉ thuận theo nhắm mắt lại.
Cảm thấy lông mi nhẹ nhàng quét qua tay hắn, lòng Tiêu Duệ bỗng dưng mềm
đi. Biểu tỷ là một nữ nhân đáng thương, nha đầu này cũng giống vậy thôi. Chắc cô vẫn chờ đến hai mươi lăm để xuất cung cùng người nhà sum vầy
đi?
Nhưng bị mẫu phi đưa đến phủ hắn, thì cả đời là người của
hắn. Cho dù có một ngày bị hắn chán ghét hay bỏ quên, cũng chỉ có hai
con đường cho cô, một là c.h.ế.t già ở hậu trạch, hai là c.h.ế.t già ở thôn
trang. Một cái tiểu thϊếp không danh không phận, vĩnh viễn không có tư
cách cùng người nhà gặp mặt.
Hắn thả tay ra, lau lệ ở khóe mắt Dư Lộ, thấp giọng nói: “Không cho khóc nữa.”
Dư Lộ gật đầu, ở hông cũng hết đau rồi, cô muốn khóc cũng khóc không ra.
Tiêu Duệ kéo tay Dư Lộ, mang cô đi ra cửa nhỏ của Tầm Phương viện.
Dư Lộ cũng không làm cái gì nữa, mất mặt thì mất mặt thôi. Sau khi rời Vương phủ liền làm mỹ nữ tiếp, không sợ.
Tiêu Duệ là vì chuyện vừa rồi nên mềm lòng, với lại Dư Lộ cũng ăn nhiều
thật, đi đánh quyền chắc chắn là không được. Vì vậy suy nghĩ một chút,
rồi mang cô đến hoa viên, định lòng vòng tản bộ một lát.
Dù sao
nhìn dáng người thôi cũng biết là mình, có đem mặt chôn xuống đất cũng
vô dụng. Suy nghĩ rõ điểm ấy, Dư Lộ dứt khoát ngẩng đầu lên.
Tuy
đầu năm nay Thành Vương phủ mới xây xong nhưng phong cảnh trong phủ cũng không tệ, núi giả đá dị, cầu nhỏ vắt ngang, hoa sen đầy ao, vài bông
đang chớm nở, còn mấy cây và hoa mà cô không biết tên, dưới ánh nắng
chiều, phong cảnh quả thực rất đẹp.
Nếu không có cái nam nhân đang kéo tay cô không buông thì tốt hơn.
Đối với nam nhân này, Dư Lộ không muốn, nhưng người khác lại muốn. Tiêu Duệ chân trước mang theo Dư Lộ mới bước ra Tầm Phương viện, chân sau đã
thấy hai cái thϊếp thất là Đào di nương và Tạ di nương ăn mặc trang điểm xinh đẹp đi đến.