Dư Lộ tiếp tục nói: “Nhưng kỳ thật, đó cũng không phải là lựa chọn tốt, nó không công bằng với rất nhiều người, đầu tiên là huynh. Huynh là thị vệ của Vương gia, nếu không rời đi, về sau chỉ cần có Vương gia ở là huynh có thể đảm bảo phú quý trọn đời. Thứ hai, là hạ nhân trong Tầm Phương viện. Mấy người ta không biết thì không nói, nhưng Hương Lê, Thạch Lưu, và Anh Đào, nếu như ta đi, chỉ sợ Vương gia sẽ không bỏ qua cho các nàng ấy. Dù ta muốn đi, nhưng không thể vì ích kỉ mà hại các nàng ấy như vậy được.”
“Thật ra…lúc đầu ta cũng bỏ ý nghĩ ấy rồi, muốn chờ một chút nữa, có khi Vương gia sẽ chủ động đồng ý cho ta rời đi. Nhưng mà hôm nay, không nghĩ tới huynh sẽ đưa ta tờ giấy nhỏ đó…”
Dư Lộ nói nhiều như vậy, Trần Chiêu vẫn không phản ứng gì, cho đến lúc cô không nói nữa, Trần Chiêu mới trượt tay xuống cầm lấy cánh tay cô, kéo cô đến chỗ có ánh sáng trong phòng.
Mặc dù ngọn đèn dầu hơi tối, nhưng cách rất gần là có thể thấy lẫn nhau.
Dư Lộ nhìn Trần Chiêu dưới ánh đèn. Hình như hắn rất không bình tĩnh, tay hơi dùng sức khi cầm lấy tay cô, đôi mắt nhìn cô mang theo ý dò xét, như hoài nghi độ chân thật trong lời nói của cô.
Cô thản nhiên nhìn trở lại. Lời cô nói là thật lòng, không thẹn với lương tâm.
Dưới ánh đèn, Trần Chiêu cũng đang nhìn Dư Lộ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play