Dư Lộ đã xử lý tang vật, lá gan cũng lớn hơn, ăn xong miếng cá liền hỏi Tiêu Duệ: “Gia, sao hôm nay lại dẫn ta tới đây ăn vậy?”
Tiêu Duệ cũng không ngẩng đầu, “Không thích?”
Dư Lộ đâu dám nói không: “Thích, rất thích. Đồ ăn rất ngon.”
“Ha ha…” Tiêu Duệ bật cười, ngẩng đầu nhìn Dư Lộ nói “Ta nghĩ ngươi bị hù đến không dám xuống xe, cũng bị hù không dám đối mặt với ta, hiện tại cũng ngồi cách xa ta, phải là không thích chút nào mới đúng chứ.”
Thế mới đúng chứ! Bộ dạng đáng ghét này thì chỉ có thể là Tiêu Duệ!
Dư Lộ cũng cười ha ha, cũng không dám trào phúng, chỉ cười gượng: “Đâu có đâu, thực sự thích. Ta đã sớm nghe thấy đại danh của Nhất Phẩm Hương, không nghĩ tới còn có thể đến đây ngắm nghía. Đa tạ gia.” Đối mặt với Tiêu Duệ, Dư Lộ như là cá gặp nước, ứng phó rất tự nhiên.
Tiêu Duệ đặt đũa xuống, vỗ tay vào cái ghế bên cạnh: “Nếu thích, thì tới đây ngồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play