Vị Dư di nương này, nghe nói là di nương được sủng ái nhất trong Thành Vương phủ. Nhìn qua, không nói mấy thứ khác, chỉ với một thân da thịt trắng bóng thôi cũng đã rất bắt mắt.
Bên cạnh nàng ấy là hai tên nha hoàn, nhìn qua cũng hơi nổi bật, nhưng đứng một chỗ với nàng ấy, tự dưng lại nhạt nhòa đi. Nếu không phải tận lực nhìn, hoàn toàn có thể bỏ qua. Vị Dư di nương này, đúng là có cảm giác tồn tại quá mạnh mẽ.
Lại cẩn thận nhìn, thấy nàng ấy có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hạnh to chứa ý cười, tư thái lại không giống như trong truyền thuyết nói Thành Vương thích mỹ nhân thon thả mà có phần đẫy đà. Nói là mặt trái xoan, nhưng thật ra cũng là tròn tròn. Chỉ là làn da đúng là tốt thật, thoạt nhìn giống như khối ngọc thượng đẳng.
Minh Nguyệt vừa oán thầm tin đồn sở thích của Thành Vương là giả, vừa nổi lên lòng cảnh giác với Dư di nương. Thôi Tiến Trung vừa nói xong, nàng liền hơi hơi quỳ gối định hành lễ vấn an.
Nào ngờ Dư Lộ nhanh hơn, trước làm động tác đỡ giả, sau đó mỉm cười mở miệng: “Thì ra là Minh Nguyệt cô nương. Không có tiếp đón từ xa, mong thứ tội.”
Thôi Tiến Trung hóa đá. Lão dùng sức xoa xoa lỗ tai, hắn không nghe lầm đấy chứ?
Hương Lê và Thạch Lưu liếc nhau, tiếp tục ngây người.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play