Rốt cuộc là người thân duy nhất trên đời, dù Trần Chiêu ra tay nhưng không có cách nào nhẫn tâm gϊếŧ Trần Bì. Thế nhưng Thành Vương nói đúng, lại kéo dài tiếp, Đại ca sẽ mất quá nhiều m.á.u mà c.h.ế.t thật.
Tiêu Duệ lại tung mồi: "Chỉ cần ngươi thả nàng ấy, ta đồng ý thả Đại ca ngươi và cả Khúc cô nương và Khúc cha nữa."
Mặt Trần Chiêu lộ vẻ bối rối.
Dư Lộ vội nói: "Ngươi thả ta đi, không chỉ vì ngươi mà cũng phải vì Đại ca ngươi nữa! Đại ca ngươi là người vô tội, nếu phải c.h.ế.t vì ngươi, ngươi sẽ sống tốt sao? Ngươi không thấy... có lỗi với hắn sao?"
Đương nhiên là có!
Nhưng sống lại một đời, chẳng lẽ cuối cùng hắn vẫn phải trắng tay, buồn bã rời đi sao? Không nói đời trước, đời này hắn thật lòng thích nàng ấy. Hắn sống hai đời, chẳng lẽ việc muốn ở bên một người là quá mức sao?
"Lộ Lộ, ta thích nàng thật lòng." Trần Chiêu nói một câu rất nhanh như vậy, sau đó thả bàn tay đang kéo Dư Lộ ra, đổi thành ôm lấy cô, siết chặt người vào lòng. Lúc này hắn mới cao giọng nói với người bên ngoài: "Vương gia, không phải ty chức muốn đối địch với ngài, thật sự là ty chức và Lộ Lộ lưỡng tình tương duyệt, không thể nào đưa nữ nhân mình yêu thích đi được. Nếu ngay cả nữ nhân của mình ty chức cũng không bảo vệ nổi, vậy còn là nam nhân sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT