Nếu nàng ta là sống lại, vậy điều đó bắt đầu từ khi nào đây. Chắc chắn là không phải lúc cùng hắn rời khỏi Vương phủ. Lúc ấy nàng ta muốn đi thật, không phải vì muốn đuổi hắn mà đi đặt bẫy. Lại nói, nữ nhân kia cũng không có đầu óc thông minh như vậy được.
Như vậy, là khi sau khi bị Thành Vương tìm trở về, nàng ta sống lại sao?
Cho nên, nàng ta biết cách làm vui lòng hợp ý, làm cho Thành Vương thích nàng ta, không thể rời bỏ nàng ta sao?
Nhưng là, việc sống lại trên đời này hẳn ít lại càng ít, chẳng lẽ hắn thực sự gặp phải, nữ nhân kia cũng gặp phải?
Chẳng qua, mặc kệ thế nào, hắn phải nghĩ cách tuồn vào Vương phủ một lần, nghĩ cách bắt nữ nhân kia ra mới được. Nếu nàng ta sống lại thật, vậy hắn sẽ xé toạc tất cả, nói rõ cho nàng ta biết, để nàng ta phải trả giá thật lớn vì việc nàng ta đã làm đời trước mới được!
Mà nếu nàng ta không phải người sống lại, như vậy, lúc trước nàng ta câu dẫn hắn trước, sau lại một mình chạy trốn, lại thuận lợi trở về Vương phủ tiếp tục nhận hết sủng ái. Làm chuyện như vậy, nàng ta cũng phải trả giá thật lớn!
Trần Chiêu nhắm hai mắt, theo thói quen đưa tay phải ra nắm lấy mu bàn tay trái. Bởi vì chữa trị trễ nên trên mu bàn tay hắn có một vết sẹo xấu xí. Vết sẹo này giống như lời nhắc nhở cho hắn, nhắc nhở rằng trước đây hắn ngu xuẩn đến nhường nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT