Lời Lâm phu nhân trong mắt Lâm Thục chỉ là lời nói xạo. Một nữ nhân không hạnh phúc mà cứ muốn nói mình vẫn hạnh phúc. Một nữ nhân tìm một nam nhân có phẩm hạnh không tốt, hành vi bẩn thỉu để làm chồng nhưng vẫn luôn miệng khen nam nhân kia quân tử như ngọc.
Nhưng nàng biết làm sao được, đó là mẹ nàng, là cha nàng!
Nàng khiến mẹ tức đến như vậy, mẹ vẫn còn đang ở cữ nữa. Nàng đành phải cúi đầu, làm ra dáng vẻ như thành khẩn nhận sai.
Lâm phu nhân là mẹ nàng, làm sao không hiểu con gái mình được. Bà biết Lâm Thục căn bản không nghe lọt tai những lời của bà. Bà có chút khó chịu, quay đầu nói: "Nếu con đã không thích Minh Nguyệt như vậy, cảm thấy Minh Nguyệt khiến con ghê tởm, vậy vì sao con còn muốn đưa nó cho Tiêu Duệ? Chẳng lẽ con hào phóng đến mức cả nam nhân của mình cũng cho được?"
Nhắc đến Tiêu Duệ, Lâm Thục không có gì muốn nói. Nàng cười lạnh: "Hào phóng? Đương nhiên là phải hào phóng rồi. Còn chưa thành thân mà hắn đã có ba nữ nhân, lại còn yêu một người trong số đó đến c.h.ế.t đi sống lại, dù bị cắm sừng cũng không tức giận nữa chứ. Nam nhân như vậy làm sao có thể xứng với giường của con. Dù thế giới này chỉ còn mỗi hắn là nam nhân thì con cũng không thèm lên giường với hắn ta!"
Lâm phu nhân tức đến nghẹn lời, không nói được gì.
"Minh Nguyệt thì khác, nàng ta vốn là con riêng, là thứ hạ đẳng nhất, chẳng phải nàng ta và Tiêu Duệ càng giống trời sinh một đôi hơn sao." Lâm Thục tiếp tục nói: "Lúc con xuất giá, cha nói con phải đối xử tử tế với Minh Nguyệt, nên con đưa nàng ta cho Tiêu Duệ. Nếu nàng ta sinh con trai, đứa bé đó sẽ được ôm đến chỗ con, chẳng lẽ con còn bạc đãi nàng ta được?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT