Hương Lê tiện tay nhận, cảm ơn Tạ di nương: “Khiến Tạ chủ tử nhọc lòng, nô tỳ thay chủ tử cảm ơn ngài. Nàng ấy đang cần thứ này đây.”

Tạ di nương cười cười có lệ, quay người bước đi thẳng.

Bạch Lộ cười làm lành nói vài câu, vội vã đuổi theo.

Hương Lê mang nước ô mai vào, cười nói chuyện này với Dư Lộ: “Không có chuyện gì, Tạ chủ tử mang nước ô mai qua đây, chẳng qua là mượn cớ, muốn lôi

kéo tình cảm với ngài mà thôi.”

Nước ô mai nha, trời nóng như

vậy, chua chua ngọt ngọt, lành lạnh sảng khoái. Thấy Hương Lê đặt hộp

lên bàn, Dư Lộ đi tới mở ra, đây không phải là hộp đựng phổ thông hay

hộp mấy tầng, mà là cái hộp sâu bụng, bên trong đặt cái hộp sứ trắng, từ ngoài nhìn đúng là nước ô mai, vẫn còn đang tỏa khí lạnh.

Dư Lộ thấy thèm, hỏi Hương Lê: “Cái này, ta có thể uống không?”

“Có thể chứ.” Hương Lê nói, lấy cái chén trắng tới: “Để ta lấy cho chủ tử.”

Dư Lộ cầm chén, thật lâu không dám uống vào, nếu có hạ độc, hay thuốc vô sinh gì đó, có thể trực tiếp uống sao?

Đang do dự, Tiêu Duệ sải bước tiến vào.

“Uống gì vậy?” Hắn vừa đứng cạnh tòa đá, vừa lấy tay quạt hỏi Dư Lộ.

Dư Lộ cầm chén sứ, nói: “Nước ô mai Tạ di nương mới đưa. Ngươi uống không?”

Tạ di nương đưa tới? Sao trùng hợp vậy, hôm nay Cửu đệ nhắc tới nàng ta, giờ ở Tầm Phương viện cũng thấy nhắc.

Tiêu Duệ đi tới, nhận lấy chén nước.

Dư Lộ cẩn thận nhìn chằm chằm hắn, muốn uống thật nha, vạn nhất có độc,

vạn nhất có cái gì không thể uống…Tiêu Duệ xảy ra chuyện ở chỗ cô, cho

dù do Tạ di nương đưa tới, nhưng cô cũng không thoát được đi?

Cô nhìn Hương Lê, thấy Hương Lê đã cúi đầu, không có ý muốn khuyên can.

Dư Lộ quay đầu lại, Tiêu Duệ đã uống hết rồi. Hắn mới từ ngoài vào, cả

người đều nóng khó chịu, giờ có chén nước ô mai vô bụng, toàn thân từ

trong ra ngoài đều thoải mái.

“Nhìn cái gì?” Thấy Dư Lộ nhìn, hắn đặt cái chén lên bàn, tỏ ý cho Hương Lê rót thêm, rồi nắm lấy tay Dư Lộ.

Tay hai người đều mới bưng chén, đều mát mẻ, cầm như vậy cũng không thấy

nóng. Ngược lại thấy tay Dư Lộ non mịn, hắn vuốt nhẹ hai cái, có chút

không nỡ thả.

Dư Lộ còn chưa hồi phục tinh thần, vô ý thức lắc đầu phủ nhận: “Không nhìn gì hết.”

Tiêu Duệ dừng tay lại, cúi đầu nhìn cô. Rốt cuộc Dư Lộ hậu tri hậu giác*

nhận ra, lấy tay bịt miệng, nguy rồi, quên mất hắn không cho phép nói

chuyện.

*Hậu tri hậu giác – 后知后觉: kiểu phản ứng chậm trước một sự việc nào đó, khi việc đó đã qua rồi mới hiểu rõ.

Nói nàng không sợ, nhưng bộ dạng là hoang mang lo sợ, hai mắt trợn tròn,

tay che miệng, vì dùng sức lớn nên bóp đến nỗi mặt biến hình. Nhưng nói

nàng sợ, không phải lúc này hẳn là cần quỳ xuống cầu xin tha thứ sao?

Tiêu Duệ bình tĩnh nhìn Dư Lộ, Hương Lê đưa đến chén thứ hai. Hắn tạm thời buông tha cô, lấy qua uống.

Uống xong nước ô mai, hắn lại nhớ đến người làm nước, phân phó Hương Lê:

“Ngươi ra ngoài nói với Thôi Tiến Trung mở khố phòng, lấy cái vòng bạch

ngọc thưởng cho Tạ di nương.”

“Vâng.” Hương Lê vội vàng đáp ứng.

Vòng bạch ngọc, Tạ di nương làm một chén nước liền được vòng bạch ngọc. Dư

Lộ cũng muốn làm gì đó cho Tiêu Duệ giải trí, để hắn thưởng cho ít đồ.

Ở cổ đại nữ nhân ít khi xuất đầu lộ diện. Sau này khi cô rời khỏi Vương

phủ cũng nên có ít bạc bàng thân. Nhưng là, sợ cô làm xong, cái người tự luyến như Tiêu Duệ lại hiểu lầm.

Dư Lộ rơi vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan, thả tay xuống, mặt có vài phần tiếc nuối.

Tiêu Duệ nhìn thấy, gọi lại Hương Lê: “Từ đã, còn có hộp trân châu tím lần

trước phía Nam tiến cống, kêu hắn đưa ngươi, cho chủ tử các ngươi chơi.”

Một hộp trân châu tím!

Hương Lê thấy Dư Lộ thật lâu cũng không cảm ơn, đành phải quỳ xuống, kích động nói: “Tạ Vương gia ban thưởng!”

Tiêu Duệ khoát khoát tay, kéo Dư Lộ phản ứng kịp đang chuẩn bị cúi người vào trong phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play