Dư Lộ được sủng ái chừng nào, có thể người ngoài không biết, nhưng hạ nhân của Tầm Phương viện không ai không biết. Dư Lộ thốt ra lời này, cả Thạch Lưu cũng không sợ nữa. Đúng vậy, có chủ tử ở đây, Vương gia sẽ không làm gì mọi người đâu.
Đến cửa viện, Thôi Tiến Trung cũng hổn hển chạy tới.
"Dư chủ tử, ngài đang làm gì vậy?" Tiêu Duệ giả bệnh không ra ngoài, vẫn luôn ở lại Tầm Phương viện, Thôi Tiến Trung cũng nghỉ ngơi, không cần hầu cận bên cạnh Tiêu Duệ. Vừa nghe xong lời Hương Lê nói, lão liền chạy nhanh đến đây, chạy đến gần đứt hơi luôn.
Điều Dư Lộ biết đều từ truyện mà ra, cô không thể nói chân tướng cho Thôi Tiến Trung được, nhưng tình huống khẩn cấp, cô không biết giải thích thế nào, đành gọi Thôi Tiến Trung đến, ghé sát tai lão nhẹ giọng nói: "Vương gia thông báo, nếu chờ lâu mà không thấy hắn về thì để ta qua đây tìm người."
Thôi Tiến Trung không phải trẻ lên ba, đương nhiên là không tin, "Dư chủ tử, ngài có chuyện gì thì trực tiếp nói cho nô tài luôn đi. Ngài nói như vậy, nô tài không dám tin." Đây chính là muốn xông vào sân của Vương phi, Thôi Tiến Trung không có lá gan lớn như vậy.
Dư Lộ nói: "Ngươi không tin sao? Vậy ngươi hẳn phải biết, tại sao Nhị cô nương Nhiễm gia lại c.h.ế.t bệnh chứ?"
Thôi Tiến Trung biến sắc, không nói gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT