Tiêu Duệ tỉnh táo lại, lạnh lùng

nhìn Tiêu Dật: “Ta thấy phủ của đệ phải xây nhanh hơn thôi. Phủ ta xong

rồi mà phủ đệ vẫn chưa xong. Xem ra ta phải bẩm báo phụ hoàng đi đốc

thúc mới được.”

Nụ cười trên mặt Tiêu Dật cứng lại, cúi đầu một

lát rồi mới ủ rũ nói: “Được rồi được rồi, đệ không nói, không nói nữa là được chứ gì. Mong ngài giơ cao đánh khẽ, ngàn vạn lần đừng đi thúc

giục, đợi sang năm, không, năm sau nữa xong mới tốt!”

Thời gian

này có Lục Thất Bát Cửu bốn vị Hoàng tử xây phủ. Ba người trước đều đã

xong, vào ở hết rồi, cũng chỉ còn Cửu Hoàng tử hôm nay bảo thế này, mai

lại bảo thế kia mới làm chậm trễ như vậy.

Đến cùng vẫn là tuổi

nhỏ, bởi vì không muốn cưới vợ nên mới kéo dài thời gian như vậy. Phụ

hoàng là Thừa Nguyên Đế không quản hắn, đương nhiên mấy ca ca khác cũng

không đi làm ác nhân làm gì. Chỉ là lúc này Tiêu Duệ thấy hắn muốn ăn

đòn mới dọa dọa như vậy thôi.

Thấy Tiêu Dật sợ không dám nói nữa, Tiêu Duệ cũng im lặng.

Hai người chờ tầm một canh giờ Tiêu Du mới trở về, nói không còn chuyện.

Hai người vừa mới ra khỏi Hộ bộ, tật xấu của Tiêu Dật lại tái phát. Hắn

lại gần ca ca, không đứng đắn nói: “Thất ca, đệ hồi phủ cùng huynh nhé?”

Tiêu Duệ liếc hắn: “Làm gì?”

Tiêu Dật cười nói: “Nhìn tiểu tẩu tử nha.”

Tiêu Duệ biết hắn đang nói đến Dư Lộ, dù sao Tạ thị mà hắn đưa tới cũng chỉ

là đồ chơi thôi, còn chưa đủ để hắn kêu tẩu tử. Mà Dư Lộ là do bản thân

đích thân cầu mẫu phi, Tiêu Dật hiếu kì cũng là bình thường.

Nhưng mà, tướng mạo Dư Lộ, người khác thấy thì không sao, nếu là huynh đệ bọn họ lại không được, nhất là Tiêu Dật. Tuy lúc ấy hắn còn nhỏ, nhưng trí

nhớ tiểu tử này đặc biệt tốt, không chừng gặp xong rồi hắn lại nổi lên

lòng nghi ngờ.

Tiêu Duệ thản nhiên nói: “Chắc chuyện phủ đệ của

đệ, ta không nên tìm phụ hoàng mà phải trực tiếp đến Ninh Hầu phủ, tìm

đại tiểu thư Hạ gia mới đúng.”

Trưởng nữ Ninh Hầu phủ Hạ Mộng

Oánh, là đích tôn mồ côi duy nhất, cũng là Vương phi tương lai của Cửu

Hoàng tử Tiêu Dật. Hai người này không phải gần đây mới được tứ hôn mà

là lúc bọn họ còn nhỏ, Thừa Nguyên Đế vì trấn an Hạ đại Tướng quân chết

trận, cố ý chỉ hôn cho Tiêu Dật, cũng là trấn an Hạ gia, trợ cấp cho Hạ

đại Tướng quân.

Hạ tiểu thư này từ nhỏ thể yếu, càng lớn thì càng như nhược liễu phù phong* vậy, đi đường cũng phải gọi người đỡ. Cũng

không phải do Tiêu Duệ không thích bệnh mỹ nhân, nếu nàng ấy chỉ bệnh

thôi thì cũng không sao, đằng này nàng ấy còn thích thuyết giáo. Tiêu

Dật trong sáng ngoài tối gặp được rất nhiều lần. Nàng ấy không nói với

nha hoàn bà vυ" thì nói với huynh đệ tỷ muội, thậm chí khi gặp Tiêu Dật,

nàng ấy cũng không sợ trời không sợ đất mà thuyết giáo.

*Nhược liễu phù phong – 弱柳扶风: xuất từ “Hồng Lâu Mộng”, ý như cành liễu đung đưa trong gió khiến lòng người thương tiếc.

Tiêu Dật là tiểu nhi tử của Huệ Phi, trong cung lại được Thừa Nguyên Đế

thương yêu, ngay cả Hoàng đế tôn quý nhất quốc gia này cũng chưa từng

nói gì hắn thì làm sao mà nguyện ý bị Hạ đại tiểu thư thuyết giáo cho

được. Phiền c.h.ế.t hắn, lúc nào thấy nàng ta liền tránh, hận cả đời không

cưới Chính phi mới tốt.

Thấy Tiêu Duệ như vậy, Tiêu Dật đành phải dừng lại, hậm hực lên xe ngựa, trong lòng vẫn suy nghĩ, lúc nào phải

tìm cơ hội đi nhìn một cái, có thể khiến Thất ca kim ốc tàng kiều là

người như thế nào mới được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play