Điều kiện sinh hoạt của Dư Lộ luôn tốt lắm. Mặc dù cô không quá quen việc
nha hoàn hầu hạ chủ tử như nô ɭệ, nhưng càng không quen có người không
nghe mình, trực tiếp định đoạt thay mình. Tình huống này ở hiện đại cũng không có, đương nhiên, cô cũng chưa bao giờ cố tình gây sự với người
khác.
Thật ra cô cũng hiểu, nha hoàn chuẩn bị ít đồ ăn như vậy,
là lo cô ăn quá no giống hôm qua. Đến lúc đó nếu Tiêu Duệ giận thật,
chắc chắn các nàng sẽ bị phạt. Cho nên để không làm Tiêu Duệ bực mình,
thì không cần cố kỵ mình có ăn no hay không đúng không?
Các nàng
nghe lời Tiêu Duệ không sai, mình cũng nghe lời Tiêu Duệ, nhưng nếu vì
nghe lời Tiêu Duệ mà không đem mình đặt trong mắt, lúc không có Tiêu
Duệ, mình phải sống như thế nào?
Nếu đi đến cổ đại, nếu bây giờ coi như là một chủ tử, thì phải có cái dáng của chủ tử.
“Phòng bếp không có đồ ăn?” Dư Lộ dựa vào ghế, hỏi Hương Lê.
Tuy thanh âm của cô nhẹ nhàng, một chút cũng không giống như đang tức giận, nhưng mà có thể đến vị trí đại nha hoàn, kỹ năng quan sát sắc mặt phải
có, ngay lập tức Hương Lê biết Dư Lộ tức giận. Nàng ta lo lắng giải
thích: “Không phải, là nô tỳ thấy…”
“Ngươi thấy?” Dư Lộ cắt lời
nàng, “Ngươi thấy cái gì thì chính là cái đó? Ở Tầm Phương viện này
ngươi là chủ tử hay ta là chủ tử?”
Hương Lê sợ đến quỳ rạp xuống đất: “Nô tỳ không dám, nô tỳ không dám…”
Thạch Lưu cũng quỳ xuống theo, nghĩ đến lời Hương Lê nói tối qua, nước mắt lập tức liền rơi xuống.
Phản ứng của hai người như thế, Dư Lộ có bất mãn lớn hơn cũng hết. Ở hiện
đại không ai quỳ xuống trước mặt cô, cô cũng không tiếp thu được chuyện
như vậy.
“Đứng lên đi, ai cũng được, đi lấy thêm một phần bữa
sáng nữa. Lấy thêm hai cái bánh bao, một cây bánh quẩy, vậy là đủ rồi.”
Dư Lộ ăn mềm không ăn cứng, lúc này cũng không muốn nhiều hơn, cho các
nàng khỏi khó xử.
Hương Lê đứng lên, thấy Thạch Lưu còn ngây người, vội vàng lôi nàng ấy ra ngoài.
Nhìn các nàng sợ thành thế này, Dư Lộ thở dài một tiếng. Nếu như có thể
xuyên đến thế kỉ hai mốt thì tốt biết bao nhiêu. Sau khi tỉnh lại có
thân thể tốt, nhưng vẫn ở thế giới mà cô quen thuộc, ở phong kiến coi
trọng tôn ti, người không phải người, mạng cũng không phải của mình.
Một bữa sáng tẻ nhạt vô vị. Ăn xong Dư Lộ liền kêu người đi ra.
Thạch Lưu bị chuyện lúc sáng dọa: “Hương Lê, sáng nay Dư chủ tử thật đáng sợ.”
Hương Lê lắc đầu, cười khổ nói: “Không phải Dư chủ tử đáng sợ, là ta sai rồi.”
Nô tỳ thủy chung vẫn là nô tỳ, cho dù chủ tử rộng lượng, nô tỳ cũng không
nên làm chủ thay chủ tử. May hôm nay là Dư chủ tử, nếu như đổi chủ tử
khác, mình chắc chắn không có kết cục tốt.
Xem ra, tay mình có chút dài quá rồi.
Thạch Lưu còn muốn nói gì đó thì có tiểu nha hoàn đến bẩm, nói là Đào di
nương tới. Thạch Lưu liền nói: “Chủ tử đang mất hứng, ta đi đuổi nàng ta đây!”
Hương Lê lắc đầu, nói: “Từ từ, để ta đi hỏi Dư chủ tử đã.”
Các nàng có quyền đuổi Đào di nương, nhưng phải có Dư chủ tử cho quyền này mới đuổi được.
Dư Lộ lười biếng nằm trên nhuyễn tháp, người nào cũng không muốn gặp: “Không gặp, tìm lý do cho qua đi.”
Hương Lê sắp đồng ý, Thạch Lưu đã vào: “Chủ tử, Tạ di nương cũng tới, cũng muốn gặp chủ tử.”
Dư Lộ lập tức ngồi dậy. Từ từ, thật ra trong truyện không phải do nguyên
chủ chủ động, mà là hai vị này đầu nhập trước? Cảnh của vai phụ luôn ít, cô không nghĩ ra, nhưng mà, cô nhất quyết không thể “kéo bè kết cánh”
được: “Đều không gặp, nói ta ngủ rồi.”
Đào di nương cùng Tạ di nương bị chặn ngoài cửa, Tạ di nương nhìn Đào di nương với ánh mắt bất thiện.
Đào di nương cũng có chút không vui, thấy Tạ di nương nhìn mình kiểu đó,
liền đ.â.m Tạ di nương mấy câu: “Vốn định mượn danh tiếng của Tạ tỷ tỷ đến ăn điểm tâm, không nghĩ Tạ tỷ tỷ cũng bị từ chối nha.”
Tạ di nương đang muốn phát hỏa, Bạch Lộ kéo ống tay áo của nàng ta.
Hai mắt nàng vừa chuyển, nói: “Không nghĩ Đào tỷ tỷ đáng thương như vậy,
muốn ăn điểm tâm cũng không được. Bạch Lộ, lát về phòng lấy bánh đường
trắng* đưa hết cho Đào tỷ tỷ, dù sao ta cũng không thích ăn.”
*Bánh đường trắng: tên bánh bò ở Trung Quốc.