Việc Tiêu Duệ muốn làm nhất ngay lúc này là vào căn phòng lúc nãy kéo nữ nhân đáng c.h.ế.t kia ra ngoài, bóp cổ nàng thật chặt rồi hỏi nàng rốt cuộc nàng nghĩ cái gì, có phải không sợ c.h.ế.t thật không mà dám làm như vậy.
Nhưng hắn không biết vì sao mình lại không làm vậy, thậm chí khi biết nàng trốn khỏi Trần Chiêu, hắn cũng không tức giận đến vậy nữa, tuy nàng nói hắn chết.
Nhưng mà, nàng cũng không có phản bội hắn.
Có lẽ đây là lý do hắn tha thứ cho nàng đi!
"Nhà ngươi có phòng trống không, thu dọn một gian cho ta ở." Hắn nhìn mẹ Tưởng Nhị Nữu thản nhiên nói.
Nhà có ba cô nương nên phòng cũng không nhiều, nhưng mẹ Tưởng Nhị Nữu còn chưa kịp cự tuyệt thì Tiêu Duệ đã đặt một nén bạc lên bàn. Hai mắt mẹ Tưởng Nhị Nữu lập tức sáng lên, vội vàng cầm nén bạc lên cắn một cái, sau đó cứ gật đầu liên tục.
"Có có, đại gia ngài yên tâm, ta lập tức đi dọn phòng cho ngài ngay đây." Bà cẩn thận nhét nén bạc vào trong áo, đứng dậy định đi dọn phòng, nhưng nhìn mấy thị vệ còn đang đứng ngoài cửa viện, xoay đầu nói: "Đại gia, nhà ta không có nhiều phòng trống như vậy, không đủ cho mấy tùy tùng của ngươi ở đâu."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT