Dư Lộ và Tôn Vân Hạo vẫn ở lại Tưởng gia, ở trong phòng mà Tưởng Ngọc Mai tạm thời dọn ra.
Vì thời gian không còn sớm, Tưởng đại tẩu đã sớm nấu bữa tối xong, Dư Lộ và Tôn Vân Hạo cũng được mời ăn cùng. Bữa cơm nhà nông rất đơn giản, chỉ có canh và mấy cái bánh bao. Bánh bao cũng không phải là loại bánh bao trắng bình thường mà hơi đen. Dư Lộ không biết người ta thêm cái gì vô, nhưng mùi vị không tốt lắm, hơi cứng.
Chẳng qua, Dư Lộ thấy bánh này còn ngon hơn nhiều so với bánh bao Trần Chiêu cho cô ăn lúc mới rời Thành Vương phủ. Uống chén canh, ăn cái bánh bao, thêm một ít rau ngâm, Dư Lộ cũng thấy no.
Tôn Vân Hạo cũng uống bát canh, bánh bao chỉ ăn một phần ba liền không chịu ăn tiếp. Dư Lộ cũng không ép cậu. Người ông thường xuyên chung sống với cậu vừa mất, giờ cậu nhóc có thể không khóc không nháo là đã vô cùng khó làm được rồi.
Chờ Tôn Vân Hạo ăn xong trở về phòng, Dư Lộ mới nói một ít mọi chuyện cho Tưởng đại tẩu. Tưởng đại tẩu rất thương tiếc cho đứa bé ngoan này, vội kêu Dư Lộ cầm thêm cái bánh bao để ban đêm Tôn Vân Hạo có đói thì còn có đồ để ăn.
Dư Lộ cầm cái bánh Tôn Vân Hạo ăn dở về phòng rồi lập tức quay lại giúp Tưởng Ngọc Mai thu thập chén bát và rửa chén.
Trời lạnh như vậy, Tưởng Ngọc Mai rất muốn có người giúp nàng, nhưng Tưởng đại tẩu lại không đồng ý. Nàng kéo tay Dư Lộ, nói: "Người từ xa tới là khách. Sao có thể để khách nhân đến ở lại còn phải làm việc được. Muội cứ ngồi đây, Ngọc Mai cũng không nhỏ, mấy việc nhà này là nó phải làm."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play