Phục Anh tròn mắt, kinh ngạc nhìn Lý Ngôn Hề: "Thế giới này có vấn đề thật hả? Sao lại xuất hiện mấy thứ cậu nói vậy?"
Ngạc nhiên trước sự nhạy bén của Phục Anh, Lý Ngôn Hề thầm bội phục. Kiếp trước, cô hoàn toàn không mảy may nghi ngờ gì.
"Tớ cũng không biết, nhưng nó thực sự xuất hiện. Cậu xem này." Lý Ngôn Hề xoè tay, lấy ra hai thùng xúc xích giống hệt nhau. Vì là cùng một loại đồ vật, chúng có thể xếp chung một ô.
"Nghe tớ này, chuyện này tốt nhất đừng để quá nhiều người biết. Cứ vài người mình biết là được rồi. Dù sao cậu có tận mười ô mà." Phục Anh nói.
"Tại sao?" Lý Ngôn Hề vốn cũng nghĩ vậy. Chức năng này hiện tại còn sơ khai, dù cô không nói ra cũng không ảnh hưởng gì đến họ. Ngay cả khán giả chắc cũng thấy bình thường thôi. Chỉ là cô tò mò lý do của Phục Anh.
"Cậu nghĩ xem, cậu có một năng lực giấu đồ như vậy, người khác sẽ nghi ngờ cậu giấu đồ tư, chắc chắn còn nhờ cậu chứa đồ giúp. Đến lúc đó đồ của mình còn không đủ chỗ chứa thì sao? Chẳng phải đắc tội người khác à?" Phục Anh tựa lưng vào tường, phân tích.
"Thông minh! Đúng là gia chủ Phục gia có khác." Lý Ngôn Hề cười nói. Kiếp trước, cô nhận ra điều này hơi muộn. Chủ yếu là lúc cô phát hiện ra chức năng ba lô, mấy người khác cũng thấy cùng lúc. Tin tức truyền đi nhanh chóng, đến khi cô nhận ra thì đã muộn rồi.
"Gia chủ Phục gia là chuyện của quá khứ rồi. Giờ tớ chỉ muốn làm Phục Anh thôi." Phục Anh nhìn Lý Ngôn Hề cười, cô đang dần chấp nhận hiện thực.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT