Lý Ngôn Hề vừa tắt điện thoại, Cố Dao và Quách Dung Dung đều tái mét mặt mày.
Không có ai đến cứu viện sao? Cả con đường giờ toàn là những kẻ như thế kia ư?
Quách Dung Dung vội mượn điện thoại của Cố Dao, gọi mấy cuộc về cho người nhà nhưng không ai bắt máy, ngay cả chồng cô cũng vậy.
[Bắt đầu rồi! Bắt đầu rồi! Sinh tồn trên hoang đảo chính thức bắt đầu!]
[Mong là mấy người này đừng làm chúng ta thất vọng!]
[Không biết Phục Anh sẽ thức tỉnh năng lực đặc dị cấp bậc gì nhỉ?]
[Biết đâu lại biến thành zombie thì sao, thế thì hay!]
[...]

Khác với tâm trạng chờ mong, xem kịch vui của khán giả, bầu không khí trong phòng 719 lúc này vô cùng ảm đạm.
"Không biết tình hình ở sân thể dục thế nào nữa," Cố Dao lo lắng nói, vẫn còn một bạn cùng phòng của họ ở bên đó.
"Đồ ăn... Ngôn Hề, Cố Dao, ký túc xá mình còn bao nhiêu đồ ăn vậy?" Quách Dung Dung đứng dậy hỏi.
Lý Ngôn Hề có chút bất ngờ. Quách Dung Dung tuy là một phụ nữ mang thai, nhưng tư tưởng lại khá sâu sắc. Cô ấy hiểu rõ tình cảnh khó khăn mà họ sắp phải đối mặt.
"Thì... chỉ còn một ít mì gói với đồ ăn vặt thôi," Cố Dao ngơ ngác nhìn Quách Dung Dung rồi trả lời.
"Hai em nghe chị nói này, chúng ta hiện tại đang bị mắc kẹt. Dù tạm thời an toàn, nhưng không ai biết sẽ phải ở đây bao lâu. Các em hiểu ý chị chứ?" Quách Dung Dung nghiêm túc quan sát phản ứng của cả hai.
Lý Ngôn Hề vờ suy nghĩ một lát rồi đáp: "Vậy nên chúng ta phải cố gắng bảo đảm nguồn thức ăn, nước uống cho những ngày tới, đúng không ạ?"
Quách Dung Dung hài lòng gật đầu: "Chị thấy tình hình ở sân thể dục rồi, tệ đến mức nào thì các em biết đấy. Nếu tòa ký túc xá này không có ai cả, chị đề nghị chúng ta nên thu thập hết những thứ ăn được trước đã."
Đúng như Quách Dung Dung nói, họ không biết khi nào mới có cứu viện, cũng chẳng rõ tình hình bên ngoài ra sao. Nếu phải mắc kẹt ở đây dài ngày, vấn đề lớn nhất chính là đồ ăn.
Cố Dao cuối cùng cũng hiểu ra, lập tức đồng ý cùng hai người đi thu thập đồ ăn từ các phòng khác.
Lý Ngôn Hề lôi từ gầm tủ ra mấy cái túi đựng chăn bông cỡ lớn, đưa cho Cố Dao và nói: "Cô Quách cứ nghỉ ngơi trong phòng đi ạ, để em với Cố Dao đi tìm là được rồi."
Quách Dung Dung đã thức trắng cả đêm, lại phải giữ mình trong trạng thái căng thẳng cao độ. Sắc mặt cô ấy trắng bệch, chỉ cần nhìn thoáng qua là thấy ngay.
"Ừ, chị cũng sợ mình xỉu ra thì lại thành gánh nặng cho các em." Quách Dung Dung quả thực cảm thấy đầu óc quay cuồng, chân tay bủn rủn, bụng cũng bắt đầu gò từng cơn. Cô biết mình cần phải nghỉ ngơi.
Lý Ngôn Hề nhìn Phục Anh vẫn còn đang hôn mê, tìm mấy cái khăn quàng cổ, trói chặt cả tay lẫn chân cô bạn vào thành giường sắt.
"Cô Quách cứ yên tâm nghỉ ngơi, nếu Phục Anh có làm sao... thì cũng không động đậy được đâu ạ."
Thấy Lý Ngôn Hề có vẻ lo lắng, cụp mắt xuống, Quách Dung Dung cũng thấy xót xa: "Các em đừng lo lắng quá, chị thấy bệnh của Phục Anh có vẻ khác với mấy bạn sinh viên kia, biết đâu em ấy chỉ bị sốt bình thường thôi cũng nên."
Dù lời này đến chính cô cũng không tin, nhưng vẻ mặt của cả hai cũng tươi tỉnh hơn nhiều.
Sau khi hai người ra khỏi phòng, Quách Dung Dung nhìn Phục Anh đang bị trói gô. Trên trán cô bạn vẫn còn miếng dán hạ sốt do Lý Ngôn Hề dán, trông hoàn toàn không có vẻ gì là sắp biến đổi cả.
Hay là thật sự chỉ bị sốt bình thường thôi?
Nghĩ đến đây, cô cũng yên tâm tìm một chiếc giường trống nằm xuống. Chưa đầy một phút, cô đã chìm vào giấc ngủ say.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play