【 Đến rồi đến rồi! 】

【 Thật sự đến rồi á? Đột ngột vậy? 】

【 Toang rồi, hai người tay không bắt giặc, có chuẩn bị gì đâu! 】

【 Mau chạy đi trốn đi chứ, đứng đó chờ zombie tới cắn à? 】

【 Cầu che chở, huhu… 】

Trên sân thể dục, thấy Phục Anh định chạy về hướng ký túc xá, Lý Ngôn Hề vội kéo cô lại.

“Động đất thì chỗ an toàn nhất là sân vận động hoặc những nơi đất trống trải!” Lý Ngôn Hề nói.

“Đúng ha! Mình bị ngáo à, chạy về ký túc xá làm gì?” Phục Anh lẩm bẩm.

“Mình cứ ở đây chờ xem sao, biết đâu lát nữa hết thì sao.” Lý Ngôn Hề tuy tỏ vẻ trấn tĩnh, nhưng Phục Anh nhận ra tay cô đã ướt đẫm mồ hôi.

Ầm ầm ầm!

Một dãy ký túc xá nam gần sân thể dục bỗng đổ sập!

Ngay sau đó, hai người không phân biệt được là mình đang lắc lư hay các công trình đang rung chuyển. Vô số người từ cổng sân thể dục ùa vào, gào thét, khóc lóc. Sau lưng họ, những tòa nhà liên tục sụp đổ.

"Cố Dao, Cố Dao với mọi người còn ở ký túc xá!" Phục Anh nhìn cảnh tượng kinh hoàng phía xa, biết rõ vẫn còn rất nhiều bạn học chưa thoát ra khỏi những tòa nhà kia!

"Nhưng giờ mình có muốn quay lại cũng chen không lọt." Lý Ngôn Hề nhìn đám đông kinh hãi thất sắc. Phần lớn nữ sinh vẫn mặc nguyên áo ngủ, xô đẩy, tranh nhau chạy về phía trước, chẳng màng ai bị mình xô ngã. Trong tình huống này, dù muốn quay về ký túc xá cũng không thể.

"Hy vọng Cố Dao và mọi người không sao..." Phục Anh biết dù sốt ruột cũng vô ích, chỉ có thể hy vọng Cố Dao chạy nhanh.

Lúc này, tình hình của Cố Dao chẳng mấy khả quan.

Phòng của họ ở tầng bảy, vốn đã xa. Lúc động đất xảy ra, Nhậm Vũ Lan và cô đều đang trong phòng, run rẩy nép dưới gầm bàn.

"Sao Nam Thành lại có động đất chứ? Giờ mình có nên chạy xuống sân thể dục không?" Cố Dao mơ hồ nhớ kiến thức về động đất hồi tiểu học. Nhưng ký túc xá lắc lư dữ quá, cả cái đệm giường của Phục Anh cũng rơi xuống đất.

"Tớ không dám nhúc nhích, chân tớ bủn rủn rồi!" Nhậm Vũ Lan vừa dứt lời, hai người nghe tiếng đổ sập ầm ầm bên ngoài. Theo tiếng rung chuyển kịch liệt, Cố Dao bò về phía cửa sổ, mở to mắt nhìn ra.

Ký túc xá bên cạnh đổ sập đè lên tòa nhà của họ, ba tầng dưới bị nghiền nát hoàn toàn!

"Cố Dao, chuyện gì xảy ra vậy?" Nhậm Vũ Lan vẫn thu mình dưới gầm bàn, nghe tiếng kêu thảm thiết xung quanh ngày càng lớn.

"Mình phải tìm cách ra ngoài! Ký túc xá... ký túc xá bên cạnh sập rồi!" Cố Dao hổn hển, loạng choạng xỏ giày thể thao. Cô không thay bộ quần áo ngủ dài tay, nhưng không thể chạy ra ngoài với đôi dép lê được.

"Không được, không được, tớ chạy không nổi... Mình tìm chỗ trốn tạm được không?" Nhậm Vũ Lan giơ tay túm chặt lấy Cố Dao, như sợ cô bỏ chạy.

"Tớ dìu cậu chạy! Cậu mau thay giày vào! Không sao đâu, mọi người đang chạy ra ngoài cả." Cố Dao an ủi. Cô nhận ra Nhậm Vũ Lan khỏe kinh khủng, dù cố sức giằng ra cũng không buông tay.

Rầm!

Tủ quần áo dựa tường của Phục Anh cũng đổ xuống, quần áo và túi xách văng tung tóe. Ngay sau đó, một thanh thép bất ngờ bắn ra từ vách tường, đập ngang lên chiếc giường của Phục Anh.

"..."

Thảm thật, may mà Phục Anh không có ở đó... Cố Dao thầm nghĩ.

Hai người ngơ ngác nhìn nhau hai giây. Cố Dao càng quyết tâm phải chạy ra ngoài. Vốn đã thấp hơn Nhậm Vũ Lan gần một cái đầu, cô vẫn kéo Nhậm Vũ Lan ra khỏi gầm bàn.

"Cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ đưa cậu chạy thoát!" Cố Dao nói, vẻ mặt kiên định.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play