Đêm đó, Nhậm Vũ Lan không về phòng. Ba người còn lại gọi một đống đồ ăn vặt, cơm hộp đủ loại, vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả đến tận khuya.

"Vũ Lan chắc là đi hẹn hò với bạn trai rồi. Mùa tốt nghiệp mà, dễ chia tay lắm," Cố Dao vừa ăn xiên thịt dê cay xè lưỡi vừa nói.

"Tốt nghiệp xong cậu định thế nào? Đến chỗ tớ hay chỗ Ngôn Hề?" Phục Anh đưa ra lựa chọn thẳng thắn và đầy khí phách như mọi khi. Cố Dao cảm động không nói nên lời, lập tức bắt chước dáng vẻ trên TV, khom lưng: "Hai vị đại lão bản, mỗi nhà đều là xí nghiệp sắp IPO, công ty niêm yết, tiểu nữ tử sợ hãi quá ạ!"

"Đào Lý cũng luôn luôn chào đón cậu gia nhập," Lý Ngôn Hề chân thành nói. Nếu không có cái mạt thế kia, Cố Dao thực sự là một nhân viên không tồi, học hành chăm chỉ, nghiêm túc, giao việc gì cũng không lo.

Lúc này, khán giả vừa nuốt nước miếng ừng ực vừa sốt ruột:

[Tôi vừa mới cũng đặt phần nướng BBQ!]
[Tôi gọi mỳ lạnh rồi!]
[Mấy cô gái phải ăn nhiều vào, không thì làm sao có sức mà ứng phó mạt thế!]
[Nói không chừng đây đúng là bữa cơm chia tay của ba người họ.]
[Đừng mà, tôi còn chờ xem ba mỹ nữ xông pha mạt thế đấy!]
[...]

Lý Ngôn Hề cũng ăn rất nhiều. Cô ăn chậm rãi, nhai kỹ nuốt chậm, chỉ có cô biết, đây có lẽ là di chứng từ mạt thế trước.

Nói đến kỹ thuật AI này cũng tiên tiến thật, dù là phim truyền hình, họ cũng có thể cảm nhận được hương vị đồ ăn, đương nhiên cả buồn ngủ, đói khát và đau đớn…

Cũng như bi thương và phẫn nộ.

Đối với mỗi người ở trong này, đây không phải là một thế giới ảo.

Nơi này, không có bất kỳ khác biệt nào so với thế giới thực…

Đêm trước ngày chụp ảnh kỷ yếu, Phục Anh gọi riêng chuyên gia trang điểm đến, đặc biệt đến phòng 719 của họ để làm tạo hình và trang điểm nhẹ nhàng.

Nhậm Vũ Lan sáng hôm sau mới trở về, mắt còn hơi sưng, trông như vừa khóc xong. Nhưng Lý Ngôn Hề vốn không hay nói chuyện với Nhậm Vũ Lan, nên cũng không hỏi gì.

"Ngôn Hề, Ngôn Hề, chuyên gia trang điểm này có phải Trần Thần của phòng làm việc Cực Ảnh không?" Cố Dao kéo Lý Ngôn Hề hỏi khi Trần Thần đang trang điểm cho Phục Anh.

"Là chị ấy, sao thế, cậu quen à?" Lý Ngôn Hề ngạc nhiên hỏi.

"Đâu chỉ quen, chị ấy là người nổi tiếng đó, trang điểm cho bao nhiêu minh tinh rồi!" Cố Dao sau khi xác nhận thì kích động chạy tới bắt chuyện với Trần Thần. Phục Anh đúng là Phục Anh, vậy mà mời được cả nhân vật lớn như Trần Thần đến.

"Trần lão sư, chị có thể trang điểm cho em được không? Hôm nay mắt em hơi sưng." Nhậm Vũ Lan cũng luôn tìm cơ hội để nói chuyện với Trần Thần.

"Xin lỗi, Phục tiểu thư chỉ trả tiền cho ba người thôi." Trần Thần không ngẩng đầu lên trả lời.

"..." Nhậm Vũ Lan cắn môi, lại thấy Phục Anh vẫn nhắm mắt, hoàn toàn không có ý định trả tiền cho cô. Để vớt vát chút thể diện, cô đành phải nói: "Xin hỏi Trần lão sư trang điểm một người bao nhiêu tiền, em tự trả."

"Ừm? Giá niêm yết của tôi là sáu vạn tám, nhưng nếu cô là bạn học của Phục tiểu thư, tôi cho cô giá ưu đãi, sáu vạn là được." Trần Thần mỉm cười nói.

Biểu cảm của Nhậm Vũ Lan lập tức cứng đờ trên mặt. Sáu vạn tệ, một tháng sinh hoạt phí của cô cũng chỉ có sáu trăm tệ mà thôi.

Phục Anh dùng chuyên gia trang điểm đắt đỏ đến vậy sao?

"À, hay là Vũ Lan, tớ trang điểm cho cậu nhé, kỹ thuật của tớ cũng khá lắm đó." Cố Dao nói để giảm bớt sự ngượng ngùng.

"Ai cần cậu trang điểm. Bạn trai tớ nhắn tin, bảo giờ đưa tớ ra ngoài tìm studio ảnh cao cấp trang điểm, tớ đi trước đây." Nhậm Vũ Lan giả vờ vui vẻ nói xong, liền xách túi chạy ra ngoài, không quay đầu lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play