"Muội tử, em còn nhớ anh không? Anh là đại ca Lý Tinh Hải của em đây!"

Lý Tinh Hải tỏ vẻ một bộ dạng mừng rỡ khôn xiết như thể lâu ngày gặp lại. Tuy nhiên, diện mạo của Lý Tinh Hải nhanh chóng khiến người xem phải xôn xao bàn tán.

[Casting ở đâu ra vậy? Có phải Lý Ngôn Hề và anh ta là anh em ruột không vậy? Sao mà khác xa nhau quá vậy?]

[Thiệt tình, nhìn còn già hơn Lý Ngôn Hề cả chục tuổi ấy chứ, mà ba người này chẳng có nét nào giống nhau cả.]

"Ca, đương nhiên em nhớ anh rồi."

Đương nhiên em nhớ anh rồi, anh chính là người mà em đã chờ đợi bấy lâu nay đây.

"Ngôn Hề, lâu rồi không gặp."

Quý Thành bước tới, càng đến gần Lý Ngôn Hề, anh càng cảm thấy kinh diễm. Tuy nhiên, với thói quen che giấu cảm xúc, anh khéo léo thu liễm biểu tình, tự nhiên chào hỏi.

"Quý Thành, lâu rồi không gặp."

Lý Ngôn Hề kín đáo kéo giãn khoảng cách với anh, chỉ hờ hững đáp lời.

[Ra đây là Quý Thành à, nam chính của bộ phim này đây.]

[Đẹp trai quá, đúng là nam chính có khác.]

[Nam chính thì sao chứ? Chẳng phải Lý Ngôn Hề đang diễn nữ chính thành nữ phụ à?]

Quý Thành, đúng là nam chính của bộ phim này. Đời trước trong phim, anh ta và cô cũng rất thân thiết. Nhưng cũng chính vì người đàn ông do dự, thiếu quyết đoán và quá đa tình này, cô đã bị biến thành một nữ phụ độc ác. Vì vậy, lần này cô nhất định phải tránh xa loại người này.

"Ngôn Hề à, con xem con kìa, vừa rời nhà bao nhiêu năm như vậy. Nếu không phải Quý Thành, chúng ta đến giờ còn không biết con ở đâu nữa đấy."

Tào Lệ cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt, nói rồi lại muốn òa lên khóc.

"Dì Tào, dì đừng buồn. Chuyện năm xưa đã qua rồi, dì xem Ngôn Hề bây giờ không phải vẫn khỏe mạnh đứng trước mặt dì sao?"

Quý Thành ân cần lấy khăn tay đưa cho Tào Lệ, vừa an ủi.

"Vậy... Muội tử à, anh nghe Quý Thành nói, em ở Nam Thành làm bà chủ rồi hả? Chuyện đó có thật không?"

Lý Tinh Hải vội vã hỏi.

"Đúng đúng đúng, Ngôn Hề, cái công ty Đào Lý Thực Phẩm ấy, Quý Thành ca của con nói là công ty của con, có thật không vậy?!"

Tào Lệ cũng sốt sắng hỏi, như thể muốn xác nhận điều gì đó.

Nhìn ánh mắt mong chờ của Tào Lệ và Lý Tinh Hải, Lý Ngôn Hề mỉm cười.

Kiếp trước, cũng chính Quý Thành dẫn Tào Lệ và Lý Tinh Hải đến tìm cô. Nhưng lúc đó, vì quá tức giận, cô đã đuổi thẳng cổ hai người trước mặt bao nhiêu người qua đường. Lúc đó, chuyện này còn lên cả bản tin ở Nam Thành với tiêu đề mà cô vẫn nhớ rõ: "Nữ sinh viên xinh đẹp vì hư vinh, cự tuyệt nhận người thân nghèo khó".

Tuy rằng sau đó mạt thế đến rất nhanh, nhưng cô vẫn để lại ấn tượng không tốt cho Quý Thành và người xem. Về lý do cô đuổi hai người đi, cả bộ phim truyền hình đều không có bất kỳ lời giải thích nào.

Thậm chí, ở đại kết cục của phim, khi cô bị cư dân mạng chửi bới, Quý Thành, người đã nổi đình nổi đám trong giới giải trí, còn úp mở ám chỉ rằng cô đã không diễn tốt vai diễn, thật đáng tiếc,...

Cô không trách người xem, vì cô đã đi theo con đường khó khăn nhất, hơn nữa cô cũng không kích hoạt được chế độ hồi ức cốt truyện, bị người xem hiểu lầm cũng là chuyện bình thường. Cô cũng không trách bất kỳ diễn viên nào trong phim, cô chỉ trách bản thân đã bị Lương Mộng Giai lừa đến đây mà không hề hay biết, trở thành đối tượng bị lợi dụng.

"Mẹ, ca, Đào Lý... đúng là công ty của con."

Lý Ngôn Hề cười đáp.

"Ôi chao! Con gái ta giỏi quá! Giờ đã làm bà chủ lớn rồi."

Tào Lệ mừng đến phát khóc, như thể trúng số độc đắc.

"Ghê nha muội tử, em vẫn còn là sinh viên mà đã mở được công ty rồi? Anh có tra qua rồi, cái công ty đó, à không, công ty của chúng ta quy mô lớn ghê á."

Nghe Lý Tinh Hải đã tự xưng Đào Lý Thực Phẩm là công ty của mình, Quý Thành không khỏi nhíu mày.

Việc mình đưa dì Tào và Lý Tinh Hải đến đây, liệu có phải là một lựa chọn đúng đắn?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play