“Ha ha ha, nghe nói cậu lại bị người tỏ tình à?”

Trong văn phòng của Trữ Mặc, một người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ sọc, vẻ mặt cà lơ phất phơ gác chân lên bàn, cười ngả nghiêng ngả ngửa, thậm chí còn hưng phấn vỗ đùi bôm bốp.

Người này là Đậu Diên, bạn thân từ nhỏ của Trữ Mặc, hai người có quan hệ rất tốt.

Trữ Mặc liếc nhìn Đậu Diên, bực bội nói: “Nếu cậu đến đây chỉ để nói chuyện này, vậy cuộc sống của cậu thật sự quá nhàm chán rồi.”

Đậu Diên cười khẩy: “Tôi nhàm chán á? Trữ hòa thượng, cậu không thấy ngại mà nói tôi à?”

Trữ Mặc không thèm quan tâm, tiếp tục tập trung vào tập tài liệu của mình.

Đậu Diên cũng không cảm thấy xấu hổ, tiếp tục tò mò hỏi: “Ê! Tôi còn đi hỏi thăm, cậu nhóc hôm qua chờ từ lúc tan tầm buổi chiều đến tận lúc cậu ra về đấy, sâu tình ghê, cậu không có cảm giác gì à?”

Trữ Mặc chợt nhớ đến cậu thiếu niên cuộn tròn ngủ trên bồn hoa, rồi lại cau mày. Có thời gian đó làm việc gì không tốt hơn sao?

Đậu Diên tiếp tục lải nhải: “Hơn nữa tôi còn đi xem camera an ninh rồi. Cậu nhóc đó trông non thật, còn đẹp trai nữa, không biết đã đủ tuổi chưa.”

Trữ Mặc cuối cùng cũng có phản ứng, ngước mắt lạnh lùng nhìn Đậu Diên: “Thu lại cái vẻ mặt biến thái của cậu đi.”

Đậu Diên cố tình nói: “Sao nào? Cậu không thích thì không cho phép tôi thích à?”

Trữ Mặc: “... Cút đi.”

Đậu Diên cười hềnh hệch: “Chậc chậc, cậu cũng biết mắng người cơ à.”

Lần này Trữ Mặc không thèm để ý đến cậu ta nữa, nhưng Đậu Diên đã quen rồi. Cậu ta tiếp tục nói: “Mà cậu nhóc đó cũng thú vị thật, nói cái gì ấy nhỉ, bảo cậu cùng cậu ta sinh con, ha ha ha, có ai tỏ tình như thế không? Cậu ta bị ngốc à? Rõ ràng là con trai, thích thì cứ nói thích, có gì mà khó nói đâu?”

Trữ Mặc ký tên lên tài liệu, giọng nói nhẹ nhàng mỉa mai: “Cậu nghĩ ai cũng giống cậu chắc?”

Đậu Diên: “Nha nha nha~, cái này là bênh vực à nha~, còn bảo là không thích đâu~”

Trữ Mặc siết chặt tay, đặt bút xuống và gọi điện thoại nội bộ.

Đậu Diên “chậc chậc” kêu lên: “Lại chiêu này nữa.”

Nói xong, cậu ta đã tự giác đứng dậy, rồi rất phối hợp để hai người bảo vệ đi vào dìu ra ngoài. Thậm chí còn thạo nghề đến mức nói: “Hai anh vất vả rồi, làm việc ở công ty của Trữ Mặc đúng là khổ thật, có muốn sang công ty tôi không?”

Hai người bảo vệ nào dám tiếp lời, chỉ coi như không nghe thấy.

Sau khi tiếng ồn bị dẹp yên, Trữ Mặc tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Bên kia, Tề Đoàn Đoàn cũng đang làm việc, cậu ỉu xìu nằm dài trên tảng đá bên bờ nước, thân hình tròn vo trông y như một chiếc bánh trôi mè đen bị xẹp.

Tề Năng Năng nhìn thấy là biết ngay cậu đã thất bại, vừa gặm tre vừa suy nghĩ xem phải an ủi người bạn đang tổn thương này thế nào.

Suy nghĩ một lúc lâu, Tề Năng Năng thốt ra một câu: [Sao rồi, thất bại à?]

Đúng vậy, nghĩ mãi cũng không ra lời nào uyển chuyển hơn, ai bảo đầu óc gấu trúc bọn họ thẳng tuột thế cơ chứ?

Tề Đoàn Đoàn hít một hơi thật sâu, bụng phồng lên, rồi lại thở ra: [Ừm...]

Tề Năng Năng lo lắng gãi gãi bộ lông trên mặt: [Anh ta không cho người ném cậu ra ngoài chứ?]

Tề Đoàn Đoàn lắc đầu: [Không có.]

Tề Năng Năng mừng rỡ: [Vậy là chứng tỏ cậu rất đặc biệt rồi đấy. Cậu không nói trước đây những người tỏ tình với anh ta đều bị ném ra ngoài à?]

Tề Đoàn Đoàn im lặng một chút, rồi ngập ngừng nói: [Nhưng tớ không xông vào công ty, với lại lúc đó trời đã khuya, bên cạnh anh ấy hình như chỉ có mỗi một người bảo vệ thôi.]

Tề Năng Năng cũng im lặng theo, nhất thời không biết nên nói gì, chỉ còn cách cặm cụi ăn tre rột rột.

Để che giấu sự xấu hổ, cậu ấy còn chủ động tương tác với người ở bên ngoài vườn thú, khiến đám đông reo hò.

Mặc dù Tề Năng Năng không nổi tiếng bằng Tề Đoàn Đoàn, nhưng cậu ấy cũng là gấu trúc mà.

Tề Năng Năng đỡ ngại hơn một chút, lại hỏi: [Thế cậu có muốn đổi mục tiêu không?]

Tề Năng Năng suy nghĩ một chút, rồi bắt đầu vận dụng vốn từ: [Cái gì ấy nhỉ... Trời cao đất rộng như vậy, đâu phải chỉ có một cành hoa đó đâu.]

Tề Đoàn Đoàn đáp: [“Thiên nhai hà xứ vô phương thảo, hà tất độc luyến nhất chi hoa”?]

Tề Năng Năng vội vàng gật gật cái đầu to: [Đúng đúng, chính là ý đó! Bao Bao, cậu thông minh thật đấy. Một con gấu trúc thông minh như cậu thì sao mà không tìm được người để sinh con chứ.]

Tề Đoàn Đoàn đột nhiên ngồi dậy, dù ngồi dậy nhưng thân hình cậu vẫn tròn trịa. Tề Năng Năng nhìn ra được vẻ kiên định trên khuôn mặt đen trắng của cậu.

Tề Năng Năng thăm dò nói: [Cậu định từ bỏ à?]

Cậu ta đang chuẩn bị vỗ tay, thì thấy Tề Đoàn Đoàn đột nhiên lắc đầu: [Không, không thể! Tớ vất vả lắm mới tìm được một người có gen tốt như vậy, sao có thể dễ dàng từ bỏ được? Nếu từ bỏ thì chắc chắn sẽ không tìm được ai tốt như anh ấy nữa.]

Tề Năng Năng vội vàng thu lại cái vuốt nóng lòng, rất hiểu chuyện mà nói: [Ừ ừ, tớ tin cậu, nhất định sẽ thành công.]

Tề Đoàn Đoàn ôm lấy khuôn mặt tròn xoe, lại tự tin trở lại: [Ừ ừ, cứ từ từ thôi.]

Tề Năng Năng thầm cảm thán trong lòng, cậu thì không kiên trì được như vậy. Nếu có người từ chối, cậu sẽ tìm người khác ngay, dù sao cũng là cùng nhau sinh con, ai cũng được.

Nhưng Tề Đoàn Đoàn muốn sinh một đứa con có gen ưu tú, thì đúng là phải chọn lựa kỹ càng.

Tề Năng Năng liền hỏi cậu: [Thế hôm nay cậu còn định đi tìm anh ta không?]

Tề Đoàn Đoàn cầm lấy một cọng tre, nhai rột rột: [Có, tớ sẽ đi.]

Cậu ngây thơ nói: [Tớ cứ đi mỗi ngày, biết đâu anh ấy sẽ nhớ mặt tớ thì sao. Có rất nhiều người muốn sinh con với anh ấy, có lẽ anh ấy vẫn chưa nhớ mặt tớ đâu.]

Mặc dù nói vậy, nhưng giọng Tề Đoàn Đoàn vẫn rất nhẹ nhàng, cậu không thấy chuyện này có gì to tát. Có lẽ đây là sự khác biệt trong suy nghĩ giữa gấu trúc và con người chăng.

Thế là, Tề Đoàn Đoàn kiên quyết không bỏ cuộc, sau giờ tan ca, cậu lại đi đến dưới chân tòa nhà công ty của Trữ Mặc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play