Khi Giải Phượng Tích từ từ tỉnh lại, ánh chiều tà đã lặn về phía tây. Trong phòng được thắp chừng hơn mười ngọn nến, nên không có vẻ tối tăm.
Một chiếc chân đèn bằng bạc cũ kỹ đang được người nọ cầm trên tay, đặt ngay đầu giường. Những giọt nến theo động tác của người đó mà rơi xuống, ánh nến càng hắt thẳng vào vị trí giữa hai mắt Giải Phượng Tích, chập chờn soi rọi.
Thảo nào khi ngủ, Giải Phượng Tích luôn cảm thấy có gì đó vờn qua vờn lại trước mắt, hóa ra là bóng nến.
Giải Phượng Tích chống người ngồi dậy, trong miệng toàn là vị thuốc đắng ngắt lúc trước uống vào, cùng với mùi tanh nồng của máu từ cổ họng trào lên. Hắn khẽ hắng giọng, một chén trà đã được đưa đến vừa đúng tầm tay.
Giải Phượng Tích chưa vội ngẩng đầu nhìn mặt người kia, mà cúi xuống uống một ngụm trà. Nước trà lạnh ngắt, chát xít, cảm nhận từ độ ấm, ít nhất cũng là trà pha từ sáng sớm.
Bạch Lộ dù cho hai tay đều bị gãy xương dập nát, cũng tuyệt đối không thể chăm sóc bệnh nhân kiểu này. Mà hắn chỉ mang theo hai đồ đệ. Vậy người đang canh giữ trong phòng này là ai, chẳng lẽ còn cần đoán sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play